
Cảm nhận những gian khổ của nghề lái xe quân sự qua câu thơ: “Võng mắc kẹt giữa đường”
“Đứng” là từ giàu giá trị gợi tả, gợi cảm. Từ “nặng” mô tả một tư thế không cân bằng, không chắc chắn, không ổn định. Trong hoàn cảnh bài thơ này ra đời, từ “gió mưa” kêu nguy hiểm. Đây là bức tranh đậm nét hiện thực của Phạm Tiến Duật tái hiện chân thực cuộc sống gian khổ của những người lính lái xe Trường Sơn. Trong điều kiện chiến đấu hết sức khó khăn, họ phải ăn ngủ trên xe. Chợp mắt trong rừng hay trút cơn mưa sự sống từ bom đạn của kẻ thù dọc đường để ngăn đoàn xe tiến lên.
Tuy nhiên, từ “bấp bênh” cũng diễn tả được phong thái dũng cảm của những người lính. Bom, đạn của kẻ thù tưởng chừng như dùng sức mạnh để hủy diệt sự sống của con người, nhưng chúng không thể. Hình ảnh những chiếc võng treo dọc tuyến đường núi dài “mỉm cười” chứng minh điều hoàn toàn ngược lại: sự sống không chỉ tồn tại, mà tồn tại một cách kiêu hãnh, kiêu hãnh, như một chiến binh. chiến thắng: “Đi đi lại lại, trời sẽ xanh hơn”
Bài thơ tái hiện một cách tinh tế những gian khổ mà người lính lái Trường Sơn đã trải qua. Cuộc sống vất vả, ăn, ngủ, chợp mắt trên xe, ngày đêm dưới mưa bom địch hủy diệt bao sinh mạng.
Từ “đứng lên” giàu giá trị gợi hình, gợi cảm. Từ “nặng nề” gợi tả tư thế mất thăng bằng, bấp bênh, chông chênh. Tuy nhiên, trong ngữ cảnh thơ, chữ “nặng” cũng gợi lên điệu bộ vênh váo ngạo nghễ, thách thức kẻ thù. Họ luôn có thái độ cầu tiến. Điệp ngữ “lại đi” diễn tả bánh xe lăn bánh về phía trước, rộng hơn cả đoàn xe lao ra phía trước, thả bao bom đạn ảm đạm xuống bầu trời xanh phía trước.
Bầu trời xanh là biểu tượng của hòa bình và cuộc sống tốt đẹp. Từ hình ảnh này, ta thấy được tinh thần lạc quan, niềm tin sắt đá của người lính vào thắng lợi của dân tộc. Từ đó, họ khẳng định chắc nịch: “Xe vẫn đi vì phía trước là miền Nam. Miễn là trên xe còn một trái tim”. Đó có phải là động lực mạnh mẽ để cả đội hướng về đích?