Suy nghĩ: Thích một bài thơ, theo tôi nghĩ, trước hết là thích một cách nhìn, một cách nghĩ, một cách xúc cảm, một cách nói, nghĩa là trước hết là thích một con người

nghĩ-a-dày-mot-bai-tho-theo-toi-hic-het-la-thich-moot-cach-nhin-mot-cach-nghi-mot-cach-xuc-cam-mot-ca

tranh luận: “Thích một bài thơ, theo tôi, trước hết là thích một cách nhìn, một cách nghĩ, một cách cảm, một cách nói, tức là trước hết là thích một ai đó” (Hoài Thanh).

Giai điệu của những bài thơ này luôn vang vọng trong trái tim tôi. Đó là lời ru ngọt ngào của mẹ, là câu ca đánh thức màu xanh của đồng ruộng, là khúc hát của tình yêu cuộc sống… Mỗi bài thơ mở ra những hình thức khác nhau, những cảm nhận khác nhau về thế giới. Nhận xét về sức hấp dẫn của thơ, nhà phê bình Hoài Thanh nói:Thích một bài thơ, tôi nghĩ trước hết là thích một cách nhìn, một cách nghĩ, một cảm xúc, một cách nói, tức là thích một người trước.

Cảm thụ thơ ca đòi hỏi một tâm hồn tinh tế, nhạy cảm. Bài thơ là nguồn sóng dao động phong phú, mỗi người đọc tự xáo trộn tần số của tâm hồn mình theo sức và cách nghĩ của mình. Như một bài thơ, không ai giống ai. Tuy nhiên có thể tạm tham khảo một số tiêu chuẩn.

Ý kiến ​​của Hoài Thanh quả là có lý: “Thích một bài thơ… trước hết là thích cách nhìn, cách nghĩ, cách cảm, cách nói, tức là trước hết là thích một người. “.Thích là một loại cảnh giới, mang màu sắc cảm xúc của tình yêu, thiên về tình cảm, vui tươi. Đứng trước một bài thơ bị nam châm hút là thích. Thích một bài thơ tức là tác phẩm đó phải có sức hấp dẫn riêng. Có nhiều yếu tố khơi dậy niềm say mê nghệ thuật, tác giả cho rằng thứ nhất là lối tư duy, lối cảm xúc hay sức hấp dẫn của nội dung, cách thể hiện hay cách diễn đạt có sức hút hệ thống.

Tóm lại là thích một người. Con người ở đây không đơn giản hay hoàn toàn giống con người ngoài đời, mà là một loại nhân cách văn học, một diện mạo nghệ thuật độc đáo. Do đó, nhà phê bình thể hiện một khía cạnh của vẻ đẹp thơ ca, sự sáng tạo, với khả năng tinh tế trong thơ ca. Chữ lồng đóng vai trò như một điểm nhấn, làm nổi bật sự độc đáo và duy nhất của tác phẩm nghệ thuật. Một người thực chất là một phong cách nghệ thuật.

Trong xã hội có muôn vàn nhân vật, muôn hình vạn trạng nên trong thơ cũng muôn hình vạn trạng. Điều gì sẽ xảy ra nếu mọi bài thơ đều giống nhau? Văn học sẽ đi về đâu nếu tác phẩm này là bản sao của tác phẩm khác? Khi đó độc giả có còn thiết tha ngâm thơ nữa không? Bởi vậy, một bài thơ hay, sinh động, theo Hoài Thanh, bao gồm nhiều yếu tố, nhưng trước hết phải mới, độc đáo, mang dấu ấn phong cách riêng. Mỗi bài thơ phải như một viên ngọc lấp lánh, tỏa ra ánh sáng của riêng nó. Nó cuốn người đọc vào vòng xoáy cảm xúc, bị nhịp điệu và ngôn ngữ quyến rũ. Sáng tạo có thể nói là yếu tố đầu tiên làm nên một bài thơ hay.

Xuất phát từ suy nghĩ của bản thân, nhưng dường như với kinh nghiệm nghiên cứu cả đời, Hoài Thanh đồng cảm với những băn khoăn của nhiều độc giả trước một bài thơ hay. Ai đã từng tò mò về một dòng thơ ngọt ngào và say mê một bài thơ sẽ hiểu rất rõ điều này. Quy luật chấp nhận nói rằng dường như có một chuyển động ngược lại. Tác phẩm không có tính mới sẽ bị thời gian đào thải. Lặp đi lặp lại cùng một việc, biểu diễn một điều gì đó rất quen thuộc, giống như một con vẹt, bắt chước tiếng người, sớm muộn gì nó cũng sẽ phai nhạt.

Tham Khảo Thêm:  So sánh nghệ thuật sử dụng ánh sáng và bóng tối trong Chữ người tử tù và Hai đứa trẻ

Có những tác phẩm, như những dấu ấn, sẽ mãi tồn tại trong lòng nhiều người, không ngừng bàn luận. Nó ẩn chứa những lớp ngữ nghĩa, những lớp từ đặc sắc, và mỗi người đọc, qua sự khám phá của riêng mình, sẽ thấy lấp lánh nghĩa. Không phải ngẫu nhiên, Leptolstoi từng có ý kiến ​​thế này: Đứng trước một nhà văn, trước hết chúng ta luôn hỏi anh ta liệu anh ta có mang đến một cách nhìn mới, một cách thể hiện mới hay không?

Hình ảnh đất nước hòa cùng nỗi nhớ hương cốm mới, có bao giờ tự hỏi sao một chút hương mong manh, thường mất mà hồn quê một thời lại me hay đến thế. Tôi nghĩ rằng đây là đất nước đẹp nhất trên thế giới. Nhưng đến với những điềm báo lí tưởng của Nguyễn Khoa Điềm ở chương năm, đất nước lại sống dậy trong tâm trí chúng ta. Gần gũi nhưng thần thánh. Quá khứ là trong hiện tại. Hữu hình và vô hình. Nước này không có gì mới lạ, nhưng bây giờ bà ăn trầu. Bài thơ này làm nghiêng cái nhìn về truyền thuyết và truyền thống văn hiến ngàn đời. Thế mới hay, mỗi bài thơ là một hình ảnh riêng. Người đọc đến với tác phẩm để tìm ra những tư tưởng sâu xa, để thấm thía một cách nhìn, cách nghĩ, cách cảm và say sưa với khoái cảm thẩm mĩ do một cách nói mang lại.

Quan điểm của nhà phê bình có lẽ cũng bắt nguồn từ bản chất sáng tạo của lao động nghệ thuật. Con chim hót, muốn lưu giữ bài hát hay của nó. Ai lại không muốn mang đến một âm hưởng mới và độc đáo cho chính người nghệ sĩ đã chắp bút cho nó? Sáng tạo nghệ thuật không phải là một công việc sản xuất hàng loạt. Nó là một sản phẩm cá nhân, một tác phẩm cá nhân của nhà thơ. Công việc này không phải là sự kết hợp đơn giản của cái này hay cái kia.

Nếu công việc này chạy song song với công việc khác thì sao? Con đường của văn học muôn đời không phải là con đường thẳng tắp duy nhất, nó là một đại dương bao la với muôn vàn ngã rẽ và xu hướng. Không sáng tạo, lặp lại người, lặp lại mình chẳng khác nào cái chết của nghệ thuật. Làm thế nào để âm thanh vút lên từ một nguồn, từ một cung đầy đủ các bậc. Eptusenco đã đúng: tự tử với đời nghệ sĩ không phải là một phát súng hay một sợi dây, nhưng khi anh ngồi viết, nó chẳng mang lại điều gì mới, và hóa ra anh đã tự sát từ lâu.

Xuyên suốt lịch sử văn học, chúng ta có thể nhận thấy sự đa dạng, phong phú của các diện mạo nghệ thuật. Điều này giải thích tại sao thơ vẫn là một niềm đam mê vĩnh viễn, vẫn phát triển mạnh cho đến ngày nay. Cùng nhau viết về tình yêu, người nghệ sĩ Tagore muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho người tình trong trái tim mình, và đôi mắt nào khắc khoải nhìn vào sâu thẳm trái tim người tình để suy ngẫm. Và Pushkin, một trái tim nhân hậu, vị tha, say và say, điềm tĩnh, tỉnh táo và cao thượng: “Mong em có được người yêu như anh yêu em”.Không lặp lại những gì người khác phải làm, và sáng tạo nghệ thuật không chấp nhận sự lặp lại của một người.

Tham Khảo Thêm:  Số phận nhân vật Mỵ Châu và thân phận tình yêu trong chiến tranh

Vì đã cùng nhau viết nên mùa thu Bắc Bộ nên mỗi bài thơ trong tập ba của Nguyễn Quán Âm vẫn khiến lòng người trào dâng. Một thoáng bẽn lẽn, một chút ngẩn ngơ mùa thu. Thơ Qiu Cui có chút buồn, chất chứa cảm xúc thời đại. Mùa thu ẩm ướt chỉ có cốc đỏ con mắt. Đó là linh hồn của Yan Du, tài năng của Yan Du. Trái tim người nghệ sĩ như sợi dây giữa trời và đất, làm sao một ngọn gió thoảng qua, làm sao không rung một nhịp. Vì vậy, một khúc hồn thăng hoa và ba bài thơ đều có phong vị và sức hấp dẫn riêng. Cái mới luôn là sự trở lại của sự sáng tạo.

Từ trái tim đến trái tim, thơ kết nối lòng trắc ẩn với suy nghĩ sâu sắc. Để hấp dẫn người đọc, trước hết thơ phải có cách nhìn, cách nghĩ, cách cảm. Nhưng không phải cảm xúc mạnh mẽ là đủ sao? Thơ cần đôi cánh nghệ thuật nâng đỡ sức mạnh tâm hồn. Sự hài hòa giữa nội dung và hình thức luôn là quy luật của văn học.

Thơ đòi hỏi phải có tư tưởng sâu sắc, phải được chuyển tải một cách có hệ thống bằng một cách diễn đạt độc đáo. Vì vậy, một nhà thơ đã từng nghĩ: “Thơ hay, thân tâm tốt” (Hoàng Xuân). Và”Một bài thơ hay là một bài thơ giàu sức gợi. “ (Chú Lữ).Thể hiện những suy nghĩ rất sâu sắc bằng hình thức vụng về không đủ hấp dẫn. Những lớp từ sắc bén mà không có vẻ đẹp nội dung cũng phù phiếm như hoa làm bằng vỏ bào. Đọc thơ Huyền Hương, người đọc như bị cuốn vào vòng xoáy của cơn bão cảm xúc. Dù là thơ giễu cợt hay trào phúng, hay tình cảm trìu mến, sâu sắc thì cái nổi lên vẫn là tính cách tráo trở. Ngôn ngữ thơ gai góc, xù xì như vết nứt trong lòng nữ sĩ.

Nếu thơ Bà Huyện Thanh Quan cổ kính, trang nhã như những lâu đài, lâu đài thì thơ Xuân Hương trong lành, trù phú như cánh đồng, nước non. Tính cá nhân mạnh mẽ không thể hòa vào thơ tĩnh mà phải tập trung trong thế giới sống của thơ. Người ta mê thơ của nữ thi sĩ ấy, có lẽ đây là lần đầu tiên cuộc đời được viết sống động đến thế. Loài hoa này thu hút mọi người bằng hương thơm và màu sắc của nó. Thơ giữ được ngọn lửa từ thế hệ này sang thế hệ khác một phần là nhờ sức sáng tạo kỳ diệu của nó.

Đã bao lần đứng trước mùa thu, lắng nghe nhịp điệu giao mùa, lòng tôi không khỏi bùi ngùi, vui sướng không nói nên lời. Chỉ trong thơ Nguyễn Côn, Xuân Điệp… mới thấy nhịp khóc trong từng chữ. Nhưng không phải vì cùng đề tài mà hai nhà thơ có sự giống nhau. Đọc về mùa thu và mùa thu tới, ta vẫn nhận ra những trăn trở của mình. Mùa thu của cụ Tam Nguyên là mùa thu của đồng quê, đượm buồn của đồng ruộng, còn mùa thu của Xuân Diệu lại đượm những cảm xúc đô thị. Một mặt của mùa thu đã hoàn thành và mặt kia chỉ mới bắt đầu. Một mặt là sự khêu gợi trước mùa xuân, mặt khác là tìm kiếm những xúc cảm mang theo nhịp bước chân của nàng. Một bên là khách, một bên là Qiu Lai đang tìm mình. Ngay cả phong cảnh cũng được mô tả khác nhau. Quá ám ảnh với màu xanh tuyệt vời trong thơ cổ:

Tham Khảo Thêm:  Phân tích 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng

“Trời thu xanh mấy tầng
Cây tre tránh gió”

Một mảnh màu lam là trời rộng đất rộng, cũng là dày đặc điểm xoáy của yêu nhãn. Nhà thơ không phải là nỗi nhớ quê hương mà sao có thể vẽ nên một màu xanh thăm thẳm của đất trời. Người Việt Nam chưa bao giờ hết xúc động trước màu xanh ấy. Cũng là màu của mùa thu, nhưng đủ thơ mộng để ghi lại khoảnh khắc phôi phai trong màu lá: “Lá vàng dệt lá mai phai”.

Hoa mai có màu gì? Không chắc. Bài thơ đan xen giữa sự thật và hư cấu. Điều sinh động trong bài thơ là sự mơ hồ của cảm xúc hay cảnh vật. Cũng là màu vàng đã in dấu trong nhiều tác phẩm thơ ca cổ điển, nhưng khi đi vào thơ của Huyền Diệu, nó lại được tái sinh trong một màu sắc mới. Đó là màu của mùa thu, hay màu của trái tim người nghệ sĩ. Nếu Autumn Bay mang đến một mùa thu gợi cảm và tinh tế với nét vẽ cổ điển thì Next Autumn lại lôi cuốn với nét vẽ chân thực. Người đọc chạm vào từng con chữ là chạm vào bước chân của các mùa.

Cảnh đã đổi thay và tình cũng vậy. Vào đầu mùa thu, nhà thơ họ Nguyễn có chút u sầu, và sự nhút nhát trỗi dậy trong tính cách trong sáng của ông. Tiếng ngỗng hót trong không trung rơi vào cõi lòng trống vắng. Chút hoang mang, hoang vắng ấy vẫn còn đọng lại trong lòng người đọc. Với nhà thơ tân thời, cảm xúc không nghiêng về nỗi sầu quá khứ, mà hướng về nỗi buồn. Tâm trạng dao động giữa phấn khích và buồn bã. Tựa cửa nhìn ra xa xăm, nghĩ cách kết thúc bài thơ này, nhưng vẫn để lại trong không khí một vẻ bàng hoàng, mơ hồ.

Chà, mùa thu đã bao lần trôi qua, trái tim nhà thơ đập từng nhịp. Trong rất nhiều bài thơ về mùa thu, luôn có một mùa thu đi vào lòng ta, một mùa thu đang đến. Những tác phẩm này có hấp dẫn chúng ta không, luôn sống động và xanh tươi như một nguồn sáng tạo. Đó là lý do tại sao tôi thích một bài thơ… Trước hết, tôi thích một người. Nguyễn Khuyến chìm xuống vực thẳm. Xuandie quẫn trí gửi nỗi buồn vào hư không.

Quan điểm của Hoài Thanh đề cao sức hấp dẫn đầu tiên của một bài thơ. Có nhiều yếu tố tạo nên vẻ đẹp của một bài thơ: tính dân tộc, tính nhân văn… nhưng trước hết đó là diện mạo nghệ thuật riêng của nó. Có những bài thơ sáng tạo, lôi cuốn người đọc bằng sự chân thành. Hơn nữa, sự sáng tạo phải luôn ăn sâu vào truyền thống. Vì vậy, hãy đánh giá cao một bài thơ vì nó bắt nguồn từ một dòng truyền thống. Những ý kiến ​​của Hoài Thanh là hợp lý không chỉ đối với sự tiếp nhận thơ ca nói riêng mà còn đối với văn học nói chung. Bài học với các nghệ sĩ còn sâu sắc hơn: muốn tạo ra những tác phẩm có giá trị và sống động thì phải sáng tạo. Vẫn âm vang nhịp điệu của mùa thu trong những vần thơ ấy.

Tuyên bố làm rõ: Mỗi tác phẩm nghệ thuật được xây dựng bằng các vật liệu vay mượn từ thực tế. Nhưng các nghệ sĩ không chỉ phải ghi lại những gì đã tồn tại, mà còn phải nói một cái gì đó mới. (Trích từ The Voice of Art – Ruan Dingshi)

Related Posts

Nghị luận: Cái mất đáng tiếc là thời gian. Cái mất đáng lo là cơ hội. Cái mất đáng buồn là niềm tin. Cái mất đáng sợ là tình người

Mất mát đáng tiếc là thời gian. Lo lắng mất mát là cơ hội. Một mất mát đáng buồn là niềm tin. Mất mát ghê gớm là…

Vẻ đẹp phong cách nhà Nho trong Bài ca ngất ngưởng của Nguyễn Công Trứ và Bài ca ngắn đi trên bãi cát của Cao Bá Quát.

Vẻ đẹp phong cách nhà Nho trong Bài ca ngất ngưởng của Nguyễn Công Trứ và Bài ca ngắn đi trên bãi cát của Cao Bá Quát….

Những lỗi thường bị trừ điểm trong bài làm văn của học sinh.

Những lỗi thường bị trừ điểm trong bài làm văn của học sinh. I. Những lỗi thường gặp trong bài làm văn của học sinh. 1. Lỗi…

Những lưu ý khi tiến hành làm bài văn nghị luận.

Những lưu ý khi viết luận văn. 1. Trước khi lên lớp học sinh phải phân tích đề. – Chỉ định định dạng tiêu đề. – Xác…

Cách làm bài văn nghị luận văn học không bị lạc đề.

Cách làm bài văn nghị luận văn học không bị lạc đề. A. Mở đầu. Trong khi làm bài văn nghị luận về tác phẩm văn học,…

Nghị luận: Thơ ca là cái đẹp đi tìm

tranh luận: thơ là vẻ đẹp được tìm kiếm. Một chuyên gia thẩm mỹ cho biết: Tất cả các thể chế chính trị đều qua đi, chỉ…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *