Cảm nhận tùy bút Người lái đò sông Đà của nhà văn Nguyễn Tuân

xe tải

Cảm nhận bài văn xuôi “Người lái đò qua sông lớn” của nhà văn Nguyễn Tuân

Nguyễn Tuấn Là một trong những nhà văn lớn nhất của nền văn học Việt Nam hiện đại, ông đã có những thành tựu nổi bật trong thời kỳ sáng tác khoảng năm 1945. Tác phẩm của Nguyễn Tuấn có phong cách độc đáo riêng. Trong số đó có những tài năng xuất chúng và sự uyên bác. Là một nghệ sĩ cả đời theo đuổi cái đẹp, Nguyễn Duẩn thường khám phá thế giới từ góc độ văn hóa và thẩm mỹ, khám phá con người trong vẻ đẹp và tài năng của người nghệ sĩ. Văn xuôi Người lái đò đời Tống Thể hiện rõ phong cách nghệ thuật của mình.

Người lái đò trên sông trong tập “Tống Đại Văn” (1960) gồm 15 bài văn và một bài thơ. Tác phẩm là một bức tranh phong cảnh Tây Bắc sống động và xúc động. Tác phẩm là kết quả ngọt ngào của chuyến đi thực tế đến Tây Bắc Trung Quốc vào năm 1958. Nó chứng kiến ​​thực tế xây dựng cuộc sống mới trên núi cao và mang đến nguồn cảm hứng cho Ruan Tuan.

Bài Người Lái Đò Trên Sông Lớn Ở Tây Bắc. Người lái đò đã gần 70 tuổi, cơ thể vẫn khỏe mạnh và tốc độ vẫn như xưa. Trong vòng mười năm, ông đã lên xuống sông hơn một trăm lần. Chàng cưỡi sóng sông lớn vượt thác, một việc vô cùng khó khăn, nhưng cũng rất vẻ vang. Anh ta chèo thuyền về phía trước với niềm tự hào, bình tĩnh, tự tin và dũng cảm, anh dũng chiến đấu với các trận thủy chiến và trận sông như một tài năng và nghiệp dư. Hình ảnh người lái đò đặc biệt bắt mắt trong mây nước sông nước.

Hơn nữa, qua bài văn này, tác giả cho người đọc thấy tác phẩm này là một công trình nghiên cứu về thiên nhiên, địa lý,… của dòng sông lớn. Một dòng sông hung bạo, dữ dội mà thơ mộng, đồng thời tác giả cũng thể hiện niềm tin của mình rằng dòng sông lớn ấy có sức chứa phục vụ cho tương lai tươi sáng của cuộc sống mới.

Tác phẩm này thể hiện tình cảm gắn bó thiết tha của Nguyễn Nguyên với non sông vĩ đại và những người lao động dũng cảm, tài hoa sống trên đó, đồng thời thể hiện niềm tin của tác giả vào việc xây dựng cuộc sống mới xã hội chủ nghĩa.

1. Hình ảnh sông lớn.

Trong văn Nguyễn Tuân, Dahe không phải là một thiên nhiên vô hồn, vô hồn mà rất sinh động như một sự sống. Hình tượng Dahe thể hiện hai nhân vật hoàn toàn khác nhau: Dahe bạo lực và Dahe thơ mộng, trữ tình.

Một. Một dòng sông hung dữ, hung dữ:

Dựa vào vốn hiểu biết sâu sắc của mình về những dòng sông lớn, tác giả đã khắc họa sinh động hình ảnh dòng sông dữ dội qua những hình ảnh tương phản sắc nét.

– Lời tựa: “Họ thuộc lớp phương đông. Đà Giang chỉ chảy về phương Bắc” Thể hiện một phần dòng sông bất thường, bị nứt, vỡ không tuân theo dòng chảy thông thường…

Sự hung dữ của sông lớn nằm ở dòng nước đặc thù, nhiều thác và nước chảy xiết.

– Dòng sông dữ dội trong vuông hẹp, nhiều thác ghềnh… ớn lạnh.

– Dòng sông có những xoáy nước nguy hiểm…

– Sông, bãi ngầm như trận đồ đá…

——Thác nước Đại Giang rất hung dữ, chỉ nghe âm thanh thôi cũng đủ nói lên lòng người độc ác khó lường… Tất cả những gì thuộc về Đại Giang đều đáng sợ “Nước chọi đá, đá đập sóng…quanh năm “.

Bình luận: Khi miêu tả sự hung dữ của Đại Hà, Nguyễn Tuân đã sử dụng những hình ảnh mới đầy táo bạo và những ẩn dụ liên tưởng bất ngờ khiến Đại Hà trở thành kẻ thù số một của nhân loại. Ngay cả Ruan Yuan cũng so sánh nó với một con quái vật biển. Anh ấy đã sử dụng sự uyên bác của mình để làm nổi bật tính cách của Dahe.

Trí tưởng tượng phong phú, ẩn dụ nhân hóa độc đáo, ngôn ngữ thành thạo với góc nhìn phong phú và sử dụng nhiều giác quan như thính giác, thị giác và cảm giác. Nguyễn Tuân miêu tả dòng sông như một con thủy quái khổng lồ, nham hiểm và hung bạo, sẵn sàng nhấn chìm người lái đò bất cứ lúc nào.

Tác giả ca ngợi vẻ đẹp hùng vĩ, huyền bí của thiên nhiên Tây Bắc, khơi gợi khát khao tìm tòi, khám phá.

b.Dòng sông thơ mộng:

Sông Đà hiền hòa trữ tình nên thơ, đẹp như tranh vẽ của một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài “Sông lớn nước chảy như vắt tóc…”, “Sông Đà như tóc mun, dài ngàn thước”. Vẻ đẹp tráng lệ của dòng sông lớn nằm ở vẻ đẹp của màu nước sông lớn thay đổi theo mùa một cách kỳ diệu và ở vẻ đẹp hoang sơ, hồn nhiên, tĩnh lặng mà quyến rũ của bờ sông, bến sông, cảnh vật, muông thú ven sông. …

– Vẻ đẹp của dòng sông lớn được cảm nhận ở sự vận động bốn mùa, màu nước thay đổi: xanh màu ngọc bích, đỏ chín như rượu làm rát mặt.

– Dòng sông đẹp đôi bờ hoang sơ.

– Sông Đà còn đẹp trong thơ.

Sông Đà cũng được coi là cố nhân.

Nguyễn Tuân thể hiện một dòng sông rất trữ tình từ nhiều góc nhìn khác nhau, nhiều thời đại khác nhau, đánh thức tình yêu vẻ đẹp thôn quê.

Bình luận: Xét trên hai bình diện là sự uy nghiêm nghiêm nghị và chất thơ trữ tình của Nguyễn Xuân đối với Đại Hà, Nguyễn Tấn đã thể hiện tình cảm yêu nước, đồng thời cũng là cơ hội để Nguyễn Xuân thể hiện tài năng, học thức và sự uyên bác của mình. Cũng qua hình tượng sông lớn, Nguyễn Tuân đã thể hiện sự nghiên cứu tỉ mỉ của mình về dòng sông…

Nguyễn Tuân sử dụng nhiều thủ pháp nghệ thuật so sánh, nhân hóa đầy hóm hỉnh, hóm hỉnh.Tác giả miêu tả dòng sông một cách trữ tình, nên thơ gợi nhớ đến thơ cổ Đường Thi, đến tứ thơ. Thơ trữ tình của Tản Đà. Tác giả ca ngợi vẻ đẹp hoang sơ, gợi cảm và mê hồn của thiên nhiên vùng Tây Bắc Trung Quốc như một kiệt tác của nghệ thuật thiên nhiên.

Có thể thấy, hình tượng Sông Đà được khắc họa từ nhiều góc độ, cho thấy tài năng và học thức của Ruan Kun. Hai cảnh đẹp hai dòng sông hoàn toàn khác nhau đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc, đồng thời thể hiện tình yêu tha thiết của ông đối với những dòng sông lớn.

2. Hình ảnh người lái đò.

Một. Một công nhân mạnh mẽ và đơn giản.

Người lái đò được miêu tả là một người lao động dũng cảm, một nghệ sĩ tài ba trong nghệ thuật qua sông.

——Người lái đò sinh ra đã gắn bó với dòng sông lớn. Ông đã ngoài 70 tuổi nhưng thân hình vẫn vạm vỡ như gỗ mun, giọng nói vẫn sang sảng, ánh mắt vẫn tinh anh. Có thể nói tài xế là lang băm.

—Ông có hiểu biết sâu rộng về sông ngòi. Tâm hồn, tính tình nhân hậu, kinh nghiệm phong phú, am hiểu tường tận các lạch nước trên sông lớn. Đại học Song giống như một thiên đường sử thi đối với anh ấy, anh ấy biết ngay cả dấu chấm phẩy.

– Ông là một người chèo thuyền rất lành nghề và có kinh nghiệm chỉ huy. Giờ đã rời xa nghề chèo đò, ông vẫn nhớ như in những tháng ngày gian khổ nhưng hạnh phúc ấy.

b- Là người trí tuệ, dũng cảm, tài giỏi.

– Người lái đò vào dòng trôi, như người chỉ huy ra khơi. Nhân vật phải được đặt trong môi trường chiến đấu thì mới thể hiện hết phẩm chất của người lái đò…

Chèo thuyền qua thác Sanji (Water Wai) được miêu tả là trận chiến sinh tử giữa người lái đò và những con sóng. Mỗi mầm cây đi qua đều bộc lộ những phẩm chất của một nhân tài (dũng cảm, dũng cảm, tự tin, thông minh, táo bạo, bám lấy mọi khúc sông lớn để chinh phục).

– Mỗi tuyến địch có cách phục kích riêng, đòi hỏi người lái đò phải cảnh giác, bình tĩnh và phản ứng kịp thời…

Người lái đò như hổ cưỡi sóng, như ngựa thuần phục. Có lúc chèo ngược dòng, có lúc vượt sóng, có lúc bám chặt bánh lái, có lúc lái không ngừng… Khâm phục tài nghệ của người lái đò, Nguyễn Tuấn được mệnh danh là hoa khôi lái đò.

——Trải qua ba vòng sinh tử, người lái đò trở lại với sự mềm mại của một nghệ sĩ, và trở lại với phong thái mục đồng thoải mái và khiêm tốn của một người lao động.

Bình luận:

——Ở bến đò, Nguyễn Tuân đã sử dụng hàng loạt động từ mạnh để tạo không khí chiến đấu ngang tài ngang sức. Nhưng chiến thắng cuối cùng thuộc về người lái đò. Sự uyên bác của Nguyễn Tuân có dịp thể hiện rõ nét qua đoạn văn miêu tả cảnh vượt thác. Nguyễn Tuân cũng cho thấy một cái nhìn mới đối với nhân vật nam chính. Chàng lên thuyền, như một dũng tướng, thể hiện vẻ đẹp oai hùng của người lao động và biết chế ngự thiên nhiên.

——Qua việc miêu tả chân dung người lái đò, Nguyễn Tuân muốn đặt ra một vấn đề: chủ nghĩa anh hùng có trong cuộc sống hàng ngày của những con người đấu tranh với thiên nhiên để kiếm cơm ăn áo mặc, và nó có cả trong những người lao động bình thường.

– Tác phẩm thể hiện tình cảm yêu mến, ngưỡng mộ và niềm tin chân thành của Nguyễn Tuân vào con người và cuộc sống mới.

——Các tác phẩm thể hiện tài năng uyên bác, tinh tế và lãng mạn của Ruan Tao “Hãy nhìn dòng sông lớn bằng trái tim thi nhân và con mắt họa sĩ”.

– Người lái đò sông lớn thể hiện rõ nét phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân. Tài năng thể hiện qua ngôn từ, hình ảnh, câu văn sáng tạo mới lạ, vốn từ phong phú, ngôn ngữ chính xác…

tùy chỉnh bút “Người lái đò trên sông” là một nhà văn tài năng. Tác phẩm ca ngợi vẻ đẹp thiên nhiên đất nước, vẻ đẹp con người lao động, thể hiện cái tôi tài hoa, cái tôi toàn diện và sở trường sáng tác của Nguyễn Khản. Qua việc khắc họa vẻ đẹp muôn màu của dòng sông Đà ào ạt, trữ tình và hình ảnh người lái đò giản dị mà hùng vĩ, Nguyễn Nguyên đã thể hiện tình yêu, lòng tha thiết đối với thiên nhiên, con người lao động vùng đất Tây Bắc của Tổ quốc.

Tham Khảo Thêm:  Suy nghĩ về căn bệnh lười biếng và cách khắc phục hiệu quả

Related Posts

Nghị luận: Cái mất đáng tiếc là thời gian. Cái mất đáng lo là cơ hội. Cái mất đáng buồn là niềm tin. Cái mất đáng sợ là tình người

Mất mát đáng tiếc là thời gian. Lo lắng mất mát là cơ hội. Một mất mát đáng buồn là niềm tin. Mất mát ghê gớm là…

Vẻ đẹp phong cách nhà Nho trong Bài ca ngất ngưởng của Nguyễn Công Trứ và Bài ca ngắn đi trên bãi cát của Cao Bá Quát.

Vẻ đẹp phong cách nhà Nho trong Bài ca ngất ngưởng của Nguyễn Công Trứ và Bài ca ngắn đi trên bãi cát của Cao Bá Quát….

Những lỗi thường bị trừ điểm trong bài làm văn của học sinh.

Những lỗi thường bị trừ điểm trong bài làm văn của học sinh. I. Những lỗi thường gặp trong bài làm văn của học sinh. 1. Lỗi…

Những lưu ý khi tiến hành làm bài văn nghị luận.

Những lưu ý khi viết luận văn. 1. Trước khi lên lớp học sinh phải phân tích đề. – Chỉ định định dạng tiêu đề. – Xác…

Cách làm bài văn nghị luận văn học không bị lạc đề.

Cách làm bài văn nghị luận văn học không bị lạc đề. A. Mở đầu. Trong khi làm bài văn nghị luận về tác phẩm văn học,…

Nghị luận: Thơ ca là cái đẹp đi tìm

tranh luận: thơ là vẻ đẹp được tìm kiếm. Một chuyên gia thẩm mỹ cho biết: Tất cả các thể chế chính trị đều qua đi, chỉ…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *