
Vẻ đẹp của đoạn đầu “Đoàn thuyền đánh cá”
Kết hợp nét vẽ hiện thực với nét vẽ lãng mạn, bay bổng và thơ mộng “tàu đánh cá” thuộc về Huy Cận đã miêu tả nhiều cảnh đẹp tráng lệ thể hiện sự chung sống hài hòa của thiên nhiên và con người lao động, thể hiện niềm vui, niềm tự hào của nhà thơ trước đất nước và cuộc đời. Khổ thơ đầu của bài thơ có nhiều liên tưởng sáng tạo, trí tưởng tượng phong phú, độc đáo, âm hưởng mạnh mẽ, hào hùng và lạc quan.
“tàu đánh cá” Đó là hai nguồn cảm hứng lớn, song hành, hài hòa, trộn lẫn vào nhau.Đó là cảm hứng về thiên nhiên vũ trụ và về những người làm việc trong cuộc sống mới.Bài thơ ca ngợi vẻ đẹp thiên nhiên của biển cả, quê hương và sự trù phú qua việc miêu tả cảnh lao động đánh bắt cá của ngư dân vùng biển Hạ Long, ngợi ca tinh thần của những người lao động mới được giải phóng, được làm chủ công việc của mình, là làm chủ công việc của chính họ, những người yêu công việc của họ và yêu công việc của họ.
Trước hết, đoạn đầu tả cảnh hoàng hôn trên biển và cảnh đoàn thuyền đánh cá ra khơi rất sinh động. Sự tương phản độc đáo mở ra một không gian lộng lẫy và tráng lệ:
“Mặt trời như lửa rơi xuống biển
Sóng đã cài then rồi đêm sập cửa”.
Bằng những liên tưởng độc đáo và những nét tương phản thú vị, Huy Cận đã miêu tả rất chân thực sự biến đổi của ngày và đêm, làm cho cảnh biển về đêm trở nên thần thoại và tráng lệ. Mặt trời đã lặn xuống biển nhưng dường như không lặn, không lặn. Nó giống như một quả cầu lửa, một quả cầu lửa khổng lồ màu đỏ, chìm trong biển nước. Mặt biển bao la như nóng lên. Phép tu từ so sánh: Mặt trời được so sánh với quả cầu lửa khiến cho bức tranh chiều tà mang một cảm giác thẩm mỹ huy hoàng, tráng lệ và ấm áp hơn là sự hoang vắng, ảm đạm trong thơ cổ.
Phép nhân hóa, ẩn dụ “sóng đẩy đêm ra khỏi cửa” cho người đọc cảm nhận thiên nhiên, vũ trụ, biển cả như bước vào trạng thái tĩnh lặng, nghỉ ngơi, thư thái. Vũ trụ lúc này giống như một ngôi nhà khổng lồ. Sóng dài như tiếng sét, màn đêm buông xuống như cánh cửa. Hình ảnh thơ cho thấy thiên nhiên vũ trụ rộng lớn mà gần gũi với con người – biển cả, hay quê hương thân thuộc của mỗi ngư dân. Có thể nói, hai bài thơ này thể hiện tình yêu thiên nhiên và cuộc sống của nhà thơ Huican.
Vũ trụ giống như một ngôi nhà lớn, màn đêm buông xuống là một cánh cửa khổng lồ, và những con sóng nhẹ nhàng xuyên qua biển như một cái chốt. Để vẽ được một bức tranh phong cảnh tuyệt vời như vậy, một nhà thơ phải có tầm nhìn về Chúa và một tâm hồn nhạy bén.
Khi thiên nhiên đi vào bế tắc, con người lao vào công việc:
“Đoàn tàu cá lại ra khơi,
Gió hát và căng buồm dọc theo bờ biển.”
Hình ảnh và âm nhạc trong lời ca gợi tả không khí phấn khởi, phấn khởi của người lao động: làm việc ngày đêm, làm việc khẩn trương. Sự mở ra của đêm khép lại không gian của ngày. Trong vũ trụ, trái đất và bầu trời dường như đang ở trạng thái nghỉ ngơi, nhưng thay vào đó, con người bắt tay vào làm việc. Sự tương phản này làm nổi bật tư thế lao động của con người trước biển cả.
Nhịp thơ mạnh mẽ như một quyết định dứt khoát. Một nhóm ngư dân xuống đáy thuyền ra khơi và hát bài chia tay. Từ “bạn” không chỉ có nghĩa là thứ tự lao động, sự lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác đã trở thành nếp sống quen thuộc của ngư dân vùng biển, mà còn có nghĩa đối lập tương phản với câu trước: trên Đêm khi thế giới nghỉ ngơi, con người bắt đầu làm việc, Một công việc gian khổ không kém.
“Tiếng hát căng buồm cùng gió biển” là một ẩn dụ tu từ. Tiếng hát mạnh mẽ thúc đẩy những cánh buồm. Ca khúc này thể hiện tinh thần vươn lên của những người lao động lạc quan, yêu lao động, yêu biển, phấn đấu làm giàu Tổ quốc bằng biển. Bài ca dao này cũng nói lên ước nguyện của ngư dân: mong đánh bắt được nhiều hải sản tôm cá ở vùng biển đẹp.
Khổ thơ đầu của “Đoàn thuyền đánh cá” có bố cục chặt chẽ, như một bài thơ lớn: hai câu đầu tả cảnh, hai câu cuối tả người. Cảnh vật và con người dường như đối lập mà hài hòa, lấy cảnh vật làm nền thì nhân vật lại nổi bật và trở thành tâm điểm của bức tranh – một bức tranh lao động sống động, lành mạnh và hạnh phúc.