ý tưởng:
Chèo là một loại hình ca kịch dân gian và múa, kể chuyện và diễn xướng trong sân khấu, thường được biểu diễn ở nhà công nên còn gọi là dãy nhà công.
nguồn:
Chèo nổi lên và trở nên phổ biến rộng rãi ở miền Bắc.
tính năng:
– Xoay quanh một trục lưỡng cực – Thái lai.
– Chèo chú trọng nêu gương đạo đức, tài năng để mọi người noi theo.
——Bên cạnh việc đồng cảm với số phận, bi kịch của người lao động, người phụ nữ và đề cao phẩm chất, tài năng của họ, tác phẩm còn châm biếm, phê phán trực tiếp, mạnh mẽ những bất công, tội ác của xã hội phong kiến đương thời.
Nội dung và ý nghĩa:
– Chèo là nghệ thuật tổng hợp
——Khai quật toàn diện và có chiều sâu một số văn hóa truyền thống dân tộc:
+ Kịch bản: Truyện cổ tích, Truyện Nôm.
+ Ca từ: Lấy từ dân ca Bắc Bộ.
+ Múa: dân vũ.
Rất truyền thống và cách điệu
– Chia thành nhiều dạng nhân vật truyền thống với các nét tính cách như:
+ Học sinh: Thanh lịch, điềm đạm, ham học, học giỏi.
+ Nữ chính: Hiền thục, tinh nghịch, xinh đẹp, dịu dàng, chịu nhiều oan khuất rồi mới được hưởng hạnh phúc.
+ Thiên vị nữ: bạo dạn, lười biếng.
+ Người đàn bà độc ác: man rợ, độc ác.
+ Hề Chèo: Đậm chất cười dân gian, hài hước sâu sắc. Chú hề được lấy từ truyện cười (giai thoại, truyện tiếu lâm) dân gian rừng rú.Văn nghệ tổng hợp: Ca – Nhạc – Múa – Biểu diễn
– Nhân vật chèo khi lên sân khấu phải xưng tên (họ, tên, quê quán, nghề nghiệp, tính cách) thì mới được vào sân khấu.
– Trang điểm tiết lộ: trang phục, tâm trạng, tóc, khuôn mặt …
– Đạo cụ thông thường: quạt…
– Biểu diễn: múa – hát – nói, ngôn ngữ, cử chỉ, động tác… cách điệu.
– Vai trò của âm thanh: hai bên sườn hoặc phía dưới khán giả: trò chuyện, đối đáp, giao lưu giữa khán giả và diễn viên.
Kết hợp bi kịch với hài hước
– kết thúc có hậu.
Bi kịch có xu hướng nổi bật: cuộc đời, số phận, nỗi khốn cùng, sự thương hại, những con người bất hạnh, đặc biệt là người phụ nữ.
– Điệu chậm buồn: buồn đố, nói khổ,
– Hài mang lại tiếng cười lạc quan, lành mạnh.