Nghị luận: Xưa nay, nỗi khổ của người ta không gì bằng chữ tình, mà cái khó ở đời không gì bằng sự gặp gỡ

phan-tich-xua-nay-noi-khoa-cua-no-gi-bang-chu-tinh-ma-cai-kho-o-doi-not-gi-bang-su-gap-go

Xưa nay nỗi khổ của người không bằng tình yêu, khó khăn trong cuộc sống không bằng khó khăn gặp gỡ. “. (SGK Ngữ văn 12, Tập 2, Trang 188, NXB Giáo dục, 2008)

Nói những gì bạn nghĩ về tuyên bố trên. Phân tích một số tác phẩm của người nghệ sĩ mắc chứng “tình yêu” để hiểu sâu sắc nhất về “sự gặp gỡ” của anh (chị).


Khổ đau ở đời là do “không muốn”. Đời người sở dĩ đau khổ, chính là bởi vì chữ tình quá sâu. Xưa nay con người khổ vì số phận, chỉ có thế mới tạo ra số phận, mới sinh ra tình yêu nồng nàn ấy, rồi mang nặng đẻ đau. Đối với điều này, nó đã được nói:Nỗi khổ của con người không bằng tình yêu, và gian khổ của cuộc đời không bằng những lần gặp gỡ.”

1. “Đàn bàKhông có gì giống như từ tình yêu. “:

Các mệnh đề trên phát biểu các định luật tổng quát. Trước hết, chúng ta phải hiểu rằng đau khổ của con người không phải là “bức thư tình”. “bức thư tình” Ở đây là những tâm tư, tình cảm đối với đồng loại, với nhân dân, với đất nước, cũng như tình cảm của chính người nghệ sĩ. “Nhân loại từ trái tim” (nói như Sê-Khốp).

“nỗi đau” Đó không chỉ là chuyện sướng khổ theo nghĩa trần tục, mà khổ chủ là một nhà văn tài ba đồng cảm với mọi vui buồn của cả nhân loại, của dân tộc mình, dân tộc mình, bộ tộc mình. Họ có thể khốn khổ, vật vã đến chảy máu mũi trước cảnh ngộ của người khác. Ngay cả những thú vui nhỏ nhất của con người cũng có thể được cổ vũ.

Như là, nỗi đau lớn nhất của nghệ sĩ Hóa ra đó là sự cảm thông, chia sẻ và tri ân trước mọi cung bậc của quan hệ con người. Để thể hiện được hết những tình cảm ấy, người nghệ sĩ phải sống với đời, sống với người, cởi mở với mọi rung động của cuộc đời. Và để có được sự đồng cảm đó, người nghệ sĩ phải có trách nhiệm và thiện chí, giống như nhà văn Lỗ Tấn đã nói, đó là: Tôi ăn lá cây cỏ sữa để nuôi người ta đạt đến trạng thái đó, để rồi người chịu thiệt nhất. là niềm hạnh phúc lớn nhất.

2. “Không có gì trong cuộc sống khó khăn hơn gặp gỡ.

Về bản chất, đó là mối quan hệ giữa tác giả và người tiếp nhận, người nói và người nghe, tác giả và người đọc, người bày tỏ và người đồng cảm. Một nhà văn luôn mong mọi người đọc hiểu mình, cảm nhận được những gì mình đã trao phó. Cuộc gặp gỡ là sự đồng điệu, đồng điệu của tâm hồn. Ở mức độ nhất quán cao, điều này cộng hưởng với người đọc.

Như vậy mới hiểu, cái khó nằm ở thành công và cái hay của tác phẩm. Một tác phẩm chỉ thực sự có giá trị nếu nó được đông đảo độc giả đón nhận và đặt vào đó.

– Mối quan hệ giữa đau khổ và đau khổ của người nghệ sĩ là mối quan hệ giữa quá trình sống, suy nghĩ, hiện thân trong cuộc đời lâu dài của người nghệ sĩ, phản ánh trung thực những cảm xúc, suy nghĩ, trăn trở, tình cảm, trắc trở, đau khổ tột cùng và hạnh phúc của con người, và truyền cảm xúc cho người đọc. Sự kỳ vọng và đón nhận nồng nhiệt của độc giả là tiêu chuẩn khắt khe và nghiêm túc nhất để một tác phẩm văn học trường tồn. Bất kỳ nghệ sĩ nào đạt được điều này đều là một nghệ sĩ vĩ đại, và một tác phẩm đạt được sự hài hòa này là trường tồn với thời gian.

3. Phát biểu nghị luận.

Trong đời sống văn học, cũng như mọi loại hình nghệ thuật khác, giữa sáng tạo, truyền tải và tiếp nhận luôn tồn tại mối quan hệ tác động lẫn nhau. Nếu tác giả là người sáng tạo ra văn học thì tác phẩm là phương tiện truyền bá văn học, còn người đọc là chủ thể tiếp nhận văn học. Không có độc giả, không có công chúng thì công sức của tác giả và mọi giá trị của tác phẩm trở nên vô nghĩa.

Tiếp nhận văn học là quá trình người đọc đắm mình trong tác phẩm, cộng hưởng với tác phẩm, đắm mình trong thế giới nghệ thuật được cấu tạo bởi ngôn từ, lắng nghe tiếng nói của tác giả, cảm thụ vẻ đẹp tài hoa của tác giả. Người đọc dùng trí tưởng tượng, kinh nghiệm sống, vốn văn hóa và cả tâm hồn để khám phá ý nghĩa của từng câu chữ, cảm nhận sức sống của từng hình ảnh, hình tượng, nhân vật và dõi theo diễn biến của từng câu chữ. Đưa văn bản vào một thế giới sống động, quyến rũ. Vì vậy, tiếp nhận văn học là một loại hoạt động tích cực tinh thần và tình cảm của người đọc nhằm biến văn bản thành thế giới nghệ thuật trong tâm trí mình.

Tiếp nhận văn học thực chất là một quá trình giao tiếp. Giao tiếp giữa tác giả và người tiếp nhận là quan hệ giữa người nói và người nghe, tác giả và người đọc, người thể hiện và người chia sẻ và người cộng hưởng. Nhà văn luôn muốn người đọc hiểu mình, cảm nhận được điều mình muốn gửi gắm, gửi gắm. Cao Bát Quái đã từng nói: “Xưa nhân gian khổ không bằng tình yêu, khó khăn trăm bề không bằng gặp gỡ”. Đáp ứng và giữ đồng bộ là vô cùng khó khăn. Nhưng cho dù không có sự gặp gỡ trọn vẹn, tác giả và người đọc thường có một sự hiểu biết nhất định ở một số khía cạnh, một số tư tưởng nhất định. Đọc “Hải ngoại tiểu sử”, không đồng ý với quan niệm “tài hoa, chính nghĩa, tương hận” của Nguyễn Du, bạn vẫn có thể cùng anh chia sẻ nỗi đau trong thiên hạ; biết ai ở trên mình”…

Tính đa dạng và tính không thống nhất cũng là điểm nổi bật trong giao tiếp giữa người đọc và tác phẩm. Đặc điểm này thể hiện ở chỗ, cách nhìn nhận và đánh giá của công chúng có thể rất khác nhau đối với cùng một tác phẩm. Đọc “Hoa kiều tiểu sử”, người ta thấy ở Thôi Kiều mẫu mực về lòng hiếu thảo, có người cho rằng nàng là biểu tượng cho cảnh ngộ của người phụ nữ,… Sự khác biệt trong cách nhìn nhận, đánh giá tác phẩm là do bản thân tác phẩm và độc giả. Nội dung tác phẩm càng phong phú, hình tượng nghệ thuật càng phức tạp, lời văn càng ý nghĩa thì sự tiếp nhận tác phẩm của công chúng càng nhiều màu sắc. Tuổi tác, kinh nghiệm sống, trình độ học vấn hay tâm trạng của người đọc cũng có thể tác động lớn đến quá trình tiếp nhận tác phẩm. Ví dụ, cùng nhau đọc câu chuyện “Bà chúa tuyết” của Andersen, cả trẻ em và người lớn đều thích, nhưng cách hiểu của mỗi người là khác nhau. Vẫn là thơ của Xuandie, nhưng tôi đọc khác nhau khi buồn, khi vui và khi yêu. Điều đáng chú ý là mặc dù cách hiểu khác nhau nhưng người đọc cần phải nỗ lực để hiểu đúng về tác phẩm nhằm làm cho tác phẩm tỏa sáng đúng giá trị của nó.

Đọc và hiểu văn học là một hành vi tự do, mỗi người có một cách riêng, tùy trình độ, thói quen, thị hiếu và sở thích của mỗi người, nhưng nếu nhìn từ một quan điểm chung, ta vẫn có thể thấy một mức độ tiếp nhận văn học nhất định. . Thứ nhất là cách nhìn nhận chỉ chú trọng đến nội dung cụ thể, nội dung trực tiếp của tác phẩm, tức là tác phẩm kể về câu chuyện gì, ý nghĩa ra sao, diễn biến tình tiết ra sao, yêu hay ghét nhân vật. Về nhau, sống chết ra sao… Đó là cách tiếp thu văn học dễ dàng nhất nhưng cũng rất thường tình. Hai là nhìn nội dung tư tưởng của tác phẩm thông qua cảm nhận nội dung trực tiếp. Ở đây, người đọc có tư duy phân tích, tổng hợp, biết vấn đề đặt ra từ chỗ cụ thể, sinh động và cách tác giả đánh giá, giải quyết vấn đề theo khuynh hướng tư duy, cảm tính. Thứ ba là cách cảm nhận cả nội dung và hình thức thể hiện của tác phẩm, không chỉ thấy được giá trị tư tưởng mà còn thấy được giá trị nghệ thuật của nó, cảm nhận được cái hấp dẫn, sinh động của sự tái tạo cuộc sống, biết trân trọng cái hay, cái đẹp. . Vẻ đẹp của lời văn, kết cấu, thể loại, hình tượng…, để không chỉ thấy rõ ý nghĩa xã hội sâu sắc của tác phẩm mà còn coi đọc tác phẩm như một cách suy nghĩ, cảm nhận, đối thoại với chính mình và tác giả, suy ngẫm về cuộc sống, để ảnh hưởng tích cực đến quá trình sống.

Người đọc muốn tiếp nhận văn học có hiệu quả thì phải không ngừng nâng cao hiểu biết, tích luỹ kinh nghiệm tiếp nhận, trân trọng sản phẩm sáng tạo của một ý thức khác, lắng nghe tiếng nói khác. Vốn tình cảm của một người. Không được thụ động mà phải tiếp nhận văn học một cách chủ động, tích cực, sáng tạo và phát triển theo hướng tốt, đẹp, đúng đắn. Thói quen đọc hiểu theo lối suy diễn tùy tiện không những làm mất đi giá trị khách quan vốn có của tác phẩm mà còn làm suy yếu khả năng tiếp nhận những tác phẩm mới lạ, khó hiểu. Người luôn có những khám phá mới về những tác phẩm có tri thức cao, yêu cái đẹp, say mê văn chương và có tiếng vang mạnh mẽ.

Chủ đề liên quan:

Tham Khảo Thêm:  Tiếng nói đồng cảm, trân trọng, ngợi ca người phụ nữ qua các tác phẩm: Chuyện người con gái Nam Xương, Truyện Kiều, Bánh trôi nước và Truyện Lục Vân Tiên

Related Posts

Nghị luận: Cái mất đáng tiếc là thời gian. Cái mất đáng lo là cơ hội. Cái mất đáng buồn là niềm tin. Cái mất đáng sợ là tình người

Mất mát đáng tiếc là thời gian. Lo lắng mất mát là cơ hội. Một mất mát đáng buồn là niềm tin. Mất mát ghê gớm là…

Vẻ đẹp phong cách nhà Nho trong Bài ca ngất ngưởng của Nguyễn Công Trứ và Bài ca ngắn đi trên bãi cát của Cao Bá Quát.

Vẻ đẹp phong cách nhà Nho trong Bài ca ngất ngưởng của Nguyễn Công Trứ và Bài ca ngắn đi trên bãi cát của Cao Bá Quát….

Những lỗi thường bị trừ điểm trong bài làm văn của học sinh.

Những lỗi thường bị trừ điểm trong bài làm văn của học sinh. I. Những lỗi thường gặp trong bài làm văn của học sinh. 1. Lỗi…

Những lưu ý khi tiến hành làm bài văn nghị luận.

Những lưu ý khi viết luận văn. 1. Trước khi lên lớp học sinh phải phân tích đề. – Chỉ định định dạng tiêu đề. – Xác…

Cách làm bài văn nghị luận văn học không bị lạc đề.

Cách làm bài văn nghị luận văn học không bị lạc đề. A. Mở đầu. Trong khi làm bài văn nghị luận về tác phẩm văn học,…

Nghị luận: Thơ ca là cái đẹp đi tìm

tranh luận: thơ là vẻ đẹp được tìm kiếm. Một chuyên gia thẩm mỹ cho biết: Tất cả các thể chế chính trị đều qua đi, chỉ…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *