Cảm nhận cảm xúc bất ngờ gặp lại nhân vật trữ tình trong bài thơ “Dưới ánh trăng”
Bài thơ “Ánh trăng” dựa trên một câu chuyện có thật về một thành phố tràn ngập những tiện nghi hiện đại nhưng lại quên đi sự yên bình của ba năm trước. Qua hình tượng nghệ thuật “Ánh trăng” và cảm xúc của nhà thơ, bài thơ thể hiện suy ngẫm sâu sắc của nhân dân về những gian khổ đã qua và thái độ biết ơn.
Sự xuất hiện bất ngờ của vầng trăng trong hoàn cảnh đặc biệt đã gợi lên trong lòng người trữ tình những suy nghĩ sâu xa. Không có bất kỳ lời hứa nào, nhân loại có một cuộc gặp gỡ khác với mặt trăng trong những tình huống bất ngờ. Chiến tranh đã tàn, người ta lên thành phố, xa rời không gian quen thuộc, vô tình quên mất vầng trăng. Thành phố mất điện, màn đêm buông xuống, con người trở lại với ánh sáng tự nhiên như quen, chợt đối mặt với ánh trăng.
Vầng trăng xuất hiện bất ngờ khiến người ta giật mình, ngờ vực, gợi cho thi nhân bao kỉ niệm đẹp:
“Hãy nhìn lên khuôn mặt của bạn
công cụ đẫm nước mắt
như đồng là một chiếc xe tăng
như sông và rừng”.
Như thể không thể tránh khỏi, người đàn ông thụ động đối mặt với ánh trăng trên cao. Với tư thế “ngẩng đầu, ngửa mặt” người đọc cảm nhận được sự tĩnh lặng, thành kính. Một thời gian sau, khi đoàn tụ với trăng, cảm xúc của họ thật sóng gió: “Có nước mắt mà cũng có nước mắt”. “Cái gì” có phải là cánh đồng, là vũng nước, là sông, là rừng cây, hay là sự xấu hổ, tiếc nuối, hay cả niềm hân hoan dâng lên trong lòng như gặp lại bạn cũ. Những giọt nước mắt nhớ nhung, sự lãng quên lạnh lùng của một người bạn cũ; sự thức tỉnh của lương tri sau những ngày chìm đắm trong cõi mộng; những giọt nước mắt hối hận về những việc làm đã qua.
Một chút áy náy, một chút ân hận, một chút chạnh lòng hòa quyện thành một cảm xúc khó tả. Tất cả đều bật ra tiếng “nước mắt”, tiếng thổn thức sâu thẳm trong lòng người lính. Và khoảnh khắc nhân vật trữ tình nhìn thẳng vào vầng trăng, biểu tượng đẹp đẽ của một thời đã xa, trong tâm hồn ông bao kỉ niệm ùa về.
Những kỉ niệm về tuổi thơ hồn nhiên trong cuộc sống thôn dã, những kí ức về những trận đánh gian khổ nơi rừng núi, kí ức về người và trăng dần hiện ra trong dòng cảm xúc “như đồng như biển, như sông như rừng – một hình ảnh nối liền với kí ức”. hai dòng Kết cấu, nhịp điệu dồn dập và các phép tu từ so sánh, điệp ngữ, liệt kê dường như có thể diễn tả rõ hơn kí ức của thời đại chan hoà với thiên nhiên và vầng trăng. là ánh trăng giản dị, nhân hậu, soi sáng bao kỉ niệm êm đềm, đánh thức bao cảm xúc tưởng như ngủ yên trong góc tối tâm hồn người lính:
“Trăng cứ tròn vành vạnh”
kể cho tôi nghe về anh chàng ngẫu nhiên đó
ánh trăng im lặng
Đủ làm tôi ngạc nhiên. “
Hình ảnh “vầng trăng luôn tròn vành vạnh” tượng trưng cho tình cảm thủy chung, thủy chung, tròn trịa, bao dung, nhân hậu xưa nay đối lập hoàn toàn với sự bội bạc, tàn nhẫn, bạc bẽo của con người. Con người vô tình, vô nghĩa và tàn nhẫn quên đi quá khứ, chìm đắm trong cuộc sống sung túc và đánh mất cuộc sống khó khăn nếu không có tình yêu và lòng trung thành.
Hình ảnh nhân hóa “im lặng” của vầng trăng đã đánh thức con người, làm chấn động tâm hồn những người lính năm xưa.Con người “đánh thức” bởi ánh trăng là sự thức tỉnh của nhân cách và trở về với cuộc sống. Một lương tâm trong sáng, đẹp đẽ.
Sự xuất hiện bất ngờ của vầng trăng là một bước ngoặt hết sức ấn tượng, làm thay đổi mạch cảm xúc của câu chuyện, đồng thời cũng gợi nên sự nuối tiếc, thức tỉnh về mối tình đã qua ở nhân vật trữ tình. , lẽ thường. Đây cũng chính là ý nghĩa nhân văn mà tác phẩm muốn gửi gắm đến độc giả mọi lứa tuổi.