
Ý nghĩa của khổ thơ thứ hai của bài thơ “Trên lăng mộ của Huber”
Một năm sau ngày đất nước giải phóng, Viễn Phương cùng đoàn công tác phía Nam có dịp ra Hà Nội viếng Lăng Bác. Nỗi đau buồn lắng đọng ấy khiến nhà thơ đứng trước lăng vô cùng xúc động. Đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên của nhà thơ với vị lãnh tụ vĩ đại của đất nước. Cảm giác gặp nhau thật đặc biệt khiến nhà thơ thở dài xúc động. Đoạn hai “Viếng lăng Bác” thể hiện trọn vẹn tình cảm yêu mến, tự hào của nhà thơ đối với Bác Hồ và dân tộc. Từ hình ảnh kiên trung, bất khuất của chiếc bè tre, nhà thơ dành cho ông niềm kính trọng vô hạn:
“Ngày qua ngày nắng quét trên lăng
Thấy mặt trời chuyển màu đỏ
Mỗi ngày dòng người chảy trong tình yêu
Lễ hội mùa xuân lần thứ bảy mươi chín đã kết thúc…”
Có thể thấy khổ thơ thứ hai là sự tiếp nối mạch cảm xúc của khổ thơ thứ nhất, thể hiện cảm xúc dạt dào, mạnh mẽ, thành kính, thiêng liêng của nhà thơ khi đứng trước lăng. Hai câu đầu, nhà thơ sử dụng hình ảnh thực và hình ảnh ẩn dụ để nói lên sự vĩ đại của Bác Hồ và lòng tôn kính của cháu đối với Bác. Ở hai câu thơ sau, tác giả sử dụng nghệ thuật ẩn dụ mới lạ, hàm súc để thể hiện nỗi tiếc thương, nhớ nhung của nhân dân đối với Bác. Theo chân một đoàn người, tác giả viếng mộ Bác Hồ, nhà thơ thấy:
“Ngày qua ngày nắng quét trên lăng
Nhìn thấy một mặt trời đỏ ở bánh lái vậy”
Mặt trời “ngày ngày đi qua lăng” là mặt trời trong vũ trụ và tự nhiên, là nguồn sáng lớn nhất, sáng nhất và vĩnh cửu nhất thế gian. Nhưng mặt trời ấy còn nhìn thấy và nhận ra một mặt trời khác, “một mặt trời rất đỏ trong lăng”. Mặt trời trên đầu được nhân cách hóa, nhìn “mặt trời trong lăng” với vẻ ngưỡng mộ, nhân ái. Một hình ảnh đầy tôn kính Bác Hồ vĩ đại!
Bằng hình ảnh ẩn dụ, nhà thơ so sánh chú công với mặt trời. Người là mặt trời đỏ rực màu cách mạng, luôn soi sáng cho sự nghiệp của chúng ta. Người là nguồn hơi ấm vô tận và là ánh sáng vĩnh hằng soi đường ta tiến bước. Quy tụ những tinh hoa từ đất trời để tỏa sáng tương lai. Đây là nghệ thuật ẩn dụ đầy sáng tạo của tác giả. Hình ảnh ẩn dụ: “Mặt trời trong lăng đỏ rực” Nó không chỉ thể hiện sự vĩ đại của Bác, ca ngợi công lao to lớn của Bác mà còn thể hiện sự kính trọng của nhân dân và tác giả đối với Bác.
Điều độc đáo hơn là nhà thơ còn sáng tạo ra một hình ảnh khác để ca ngợi Bác Hồ.
“Ngày qua ngày dòng người lững thững đi trong tình yêu
Lễ hội mùa xuân lần thứ bảy mươi chín đã kết thúc…”
Hình ảnh những người đi bộ xếp hàng đặt vòng hoa tưởng niệm giống hệt như sự miêu tả chân thực về vô số vòng hoa của những người đi bộ xếp hàng vào Lăng Huber. Nó còn mang ý nghĩa tượng trưng: cuộc đời họ nở hoa dưới ánh hào quang Bác Hồ, là bông hoa công đức, bông hoa thành tích, bông hoa của lòng người.
Những bông hoa ấy đã đến để trao cho anh những gì tốt đẹp nhất. Tuổi đời bảy mươi chín, đẹp như bảy mươi chín mùa xuân, xây dựng những mùa xuân cho nước, cho dân của Bác Hồ. Hình ảnh hoán dụ này thật đẹp và mới mẻ, thể hiện tình cảm kính yêu, kính trọng và hoài niệm của nhân dân đối với Bác Hồ.
Không một lời ngợi ca, nhưng qua ý nghĩa khổ thơ thứ hai của bài thơ “Viếng lăng Bác Hồ”, người đọc cảm nhận được tình cảm vô hạn, lòng kính trọng và kính yêu vô hạn của nhà thơ đối với vị lãnh tụ vĩ đại Hồ Chí Minh kính yêu năm xưa. cha và lòng yêu nước. Đằng sau những hình ảnh vĩ đại, huy hoàng là nỗi tiếc thương, mong mỏi, đau xót của hàng trăm triệu người dân trước sự ra đi của Bác Hồ. Dẫu biết rằng cuộc đời là vô thường nhưng nhà thơ vẫn không khỏi chạnh lòng. Ý chí của người cách mạng đã giúp nhà thơ không khóc, giấu đi những giọt nước mắt đau thương, không ngừng nhắc nhở mình phải chiến đấu bảo vệ nền độc lập của Tổ quốc, xứng đáng với kỳ vọng mà Bác Hồ đã vĩnh viễn báo trước cho dân tộc.