Phân tích cái tôi trong thơ Xuân Diệu

phan-tich-cai-toi-trong-tho-xuan-dieu.jpg

Phân tích cái “tôi” trong thơ Xuân Diệu

Xuân Diệu là một trong những nhà thơ tiêu biểu nhất của phong trào Thơ mới. Đóng góp lớn nhất của Xuân Diệu là đưa thơ mới từ chỗ nhị phân, vật chất rời đến chỗ nhiệt nhiệt, đắm say. Cái “tôi” trong thơ Xuân Đây là cái tệi đầ y khao khát, khao khát và đầy mới mẻ. Không chỉ mới ở thức mà còn mới ở đề, cách nói. nhr nhr nhr nhr nhr nhm mới.

Cái “tôi mạnh thơ Mới.

Văn học Việt Nam luôn gắn liền với những biến số của thời đại. Trong giai đoạn giao thời, 15 năm ngắn ngủi nhưng văn học Việt Nam đã có những bước vượt bậc. Quan trọng nhất là sự thay đổi về quan niệm sáng tác .Nếu như trước kia, trong văn học trung đại Việt Nam, cái tôi là chìu phạm trù không nhắc đến bởi tinh thần thời đại ẝy là “phi ngã” – cái tôi hòa cùng cái ta chờng của.

Đến trào lưu Thơ mới, cái tôi được chú ý và phát triển mạnh mẽ, như nhà phê bình văn học Hoài Thanh đã từng nhận xét “Đời tất cả chúng ta đều nằm trong vòng chữ tôi. Mất chiều rộng ta đi tìm chiều sâu. Nhưng mà càng đi sâu càng lạnh, ta thoát lên tiên cùng Thế Lữ, ta phiêu lưu trong trường tình cùng Lưu Trọng Lư, ta điên cuồng với Hàn Mặc Tử, Chế Lan Viên, ta đắm say cùng Xuân Diệu. , yêu không bền, say mê rồi tỉnh, say đắm vẫn bơ vơ.

Mỗi nhà thơ mang đến một phong cách riêng, một chiếc tôi riêng, một chiếc xe tôi riêng, một chiếc lại sự phong phú cho khung trời văn học Việt Nam Và Xuân Diệu “nhà thơ tiên tiến nhất trong những nhà thơ mới” đã mang đến một luồng gió mới đến văn học Việt Nam – một chiếc tôi cuồng bạo bạo đầy mê say nói.

Cái “tôi” say mê, Nhiệt huyết nồng nàn thơ Xuân Diệu.

Xuân Diệu là đại biểu xuất sắc nhất của Thơ mới, hiển nhiên giống các nhà thơ mới, tiếng nói trong thơ Xuân Diệu cũng là tiếng nói khẳng định cái tôi cá nhân, nhưng sự khẳng định cái tôi cá nhân ở Xuân Diệu rất special features, other many so with other nhà thơ mới.

Sự khác biệt lớn nhất của Xuân Diệu là ông không bác cái tôi của mình đối lập với đời và tìm lối thoát li cuộc đời, cái tôi Xuân Diệu luôn gắn bó với đời, luôn yêu đời một cách cuồng nhiệt, đắm say, cuộc đời đời hiểu theo nghĩa trần thế nhất.đường trở về quá khứ hay trốn vào trụy lạc,hay tìm đến cõi vĩnh nào thật xa ngoài cõi vĩnh hằng người,trên cõi vĩnh hằng người thì Xuân Diệu cứ một mực đứng giữa cuộc đời để ôm trọn cuộc đời vào mình cho nỗi nhớ thương yêu:

Tham Khảo Thêm:  Nghị luận: Bạn‌ ‌chính‌ ‌là‌ ‌người‌ ‌làm‌ ‌chủ‌ ‌số‌ ‌phận‌ ‌mình.

“Ta m bó cánh tay ta làm rắn
Làm dây da cưng cả mình xuân
Không muốn đi mãi mãi ở vườn trần
Chân hóa thối để hút mùa dưới đất”

Thế Lữ đã rất tinh tế khi nhận được con ruốc này ở Xuân Diệu, ngay từ tập thơ “Thơ thơ” Xuân Diệu đã “muốn thành một cây kim để hút vào thiên hạ”.nghệ thuật, ta thấy lúc nào Xuân Diệu cũng sống Hăm hở, yêu đời, có thể buồn vì đời, nhưng chưa bao giờ thi sĩ chán đời.. Ông sống thành thật, hết mình với đời, tập trung hoang tàn đủ mọi năng lượng để hiển hiện với quan niệm: sống không thể nhạt nhòa , lay lắt, mờ xám mà sống là phải biết tỏa sáng:

“Ta là Một. Là Riêng. Là Thứ nhất
Không có bạn bè cùng nổi ta”

Ý thức sâu sắc về sự hữu hạn của đời người, Xuân Diệu mang một chút ám ảnh ảnh lớn về thời gian, Lúc nào thi sĩ cũng sợ thời gian trôi qua nhanh, cuộc đời ngắn ngủi, sống mà chưa tận hưởng hết hạnh phúc Trần gian nên luôn luôn chạy đua với thời gian Từ ngoài đời thực cho đến trong sáng tác, lúc nào Xuân Diệu cũng rất tiết kiệm thời gian, trân trọng thời gian, nhất là tuổi trẻ. Biết rằng phiêu cuộc đời có Là trăm năm thì cũng vẫn cứ ngắn ngủi, nhà thơ lại không thể ngược quy luật sinh lão bệnh tử ở đời, nên ông khắc phục sự hữu hạn đó bằng cách của riêng mình: sống cao độ trong từng phút giây.

Ông chiến thắng thời gian bằng tốc độ sống, cường độ sống… để khi nhắm mắt xuôi tay không phải ân hận vì mình đã sống hoài sống phí Giá trị sự sống với Xuân Diệu không phải ở đài của những năm tháng cuộc đời , mà chính là ở chất lượng sống có ý nghĩa.

Không phải ngẫu nhiên mà Xuân Diệu được coi là nhà thơ của cơn khát khao khát giao cảm với đời Xuân Diệu yêu đời, yêu tất cả cảnh đẹp của cuộc sống quanh mình mà yêu nhất là mùa xuân Với Xuân Diệu, mùa xuân lúc nào cũng say, cũng là xuân hồng, xuân đầu, xuân không mùa, xuân không ngày tháng… Và Gương mặt tình yêu đời trong thơ Xuân Diệu cũng thật đặc biệt Có thể cũng bởi tình yêu đời của thi sĩ quá nồng Lơ mơ, say đắm nên cặp mắt “xanh non”, “biếc rờn” ấy nhìn đâu cũng thấy cảnh vẺt thật tình tứ, mê vai, kiết đôi. chiều mộng”, cành cây thành “nhánh duyên”:

Tham Khảo Thêm:  Suy nghĩ về câu ý nghĩa nói: Hãy cứ khát khao, hãy cứ dại khờ (Steve Jobs)

“Chiều mộng hòa thơ trên cành duyên
Cây me ríu rít cặp chim đèn
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá
Thu đến nơi đâu động tiếng huyền”.

Cái đẹp của cảnh vật cũng thường được Xuân Diệu quy về vẻ đẹp của con người, của giai nhân nên càng có sức hút, mời gọi… Đến Xuân Diệu, tiêu chuẩn của cái đẹp đã được xác định lại, thay vì coi trời Nhiên là chuẩn mực của cái đẹp như trước đây (văn học trung đại), Xuân Diệu coi con người (giữ tuổi trẻ và tình yêu) mới là chuẩn mực của cái đẹp, cho nên thiên nhiên được so sánh với con người:

– “Lá nổi dài như một nét mi”

– “Tháng giêng ngon như cặp môi gần”

Say mê khát khao giao cảm hết mình với cuộc đời trần thế, nên một cách rất tự nhiên, Xuân Diệu cũng là nhà thơ của tình yêu, vì trong tình yêu, Xuân Diệu được sống thật, sống hết mình, sống cuồng nhiệt với cảm động, sự say đắm của mình.

Nếu như những nhà thơ trước Xuân Diệu như Thế Lữ, Lưu Trọng Lư nói về tình yêu vẫn còn ngại ngùng, khoảng cách và những nhà thơ sau như Vũ Hoàng Chương coi tình yêu chỉ là chuyện xác thịt, thì Xuân Diệu miêu tả tình yêu đúng nghĩa là tình yêu, tình yêu của Xuân Diệu luôn đòi hỏi “vô biên và tuyệt đích”, Con người không thể thấy rằng không có tình yêu:

“Làm sao sống được mà không yêu,
Không nhớ, không thương một kẻ nào?
Hãy hủy bỏ ta vĩnh viễn!
Cho Chiếu tia mắt đọc tia sao!”

Tình yêu đối với con người như một thứ cơm ăn nước uống, một nhu cầu sống không thể thiếu, tình yêu đến rất tự nhiên:

“Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhẹ nhàng, gió hiu hiu”

Con người không thể rạo rực lại tình yêu, chỉ có thể sống thật và hết mình với nó Với Xuân Diệu, tuyệt nhiên không có tình nửa vời, phải yêu tha thiết và yêu không chỉ để trong lòng, là đủ, mà yêu là “phải nói” ra:

“Yêu cầu tha thiết, thế vẫn chưa đủ
If em love that only to in the lòng
Không thể hiện hay, yêu mến cũng là không
Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch
Anh muốn vô biên và tuyệt đích
…………………………………………….
Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ
You must say love, retich đến ngàn lần
Phải mặn nồng cho mãi mãi nàng xuân
Mang chim bay bổng trong vườn tình ái”

Có thể nói lời yêu bằng nhiều cách, nói bằng cả sự …“im lặng”: “Em phải nói, phải nói, và phải nói:

Tham Khảo Thêm:  Tìm hiểu về phương pháp thuyết minh

Bằng lời riêng nơi cuối mắt bạn
Bằng nét vui, bằng cách nhìn theo chiều say
Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay cụt
Im lặng, bằng chi anh biết !
Cốt lõi nhất là em lạnh như đông
thả phanh bên cạnh một kẻ đốt cháy lòng
im lặng ᕕn như mặt hồ nước ngủ”

Tình yêu của Xuân Diệu Nồng nàn cháy bỏng nên xa thì nhớ đến cồn cào:

“Anh nhớ tiếng Anh nhớ hình Anh nhớ ảnh
Anh nhớ em Anh nhớ lắm Em ơi !”

Không giải quyết được thì luôn khao khát gần kề đến mức không còn một chút khoảng cách nào về thể xác định:

“Hãy bắt đầu nối đôi ! Hãy nối đôi ngực ! Hãy nối đôi mái tóc ngắn lại với nhau
Những cánh tay ! Hãy đón nhận đôi vai !
Hãy dâng cả tình yêu lên sóng !
Vui lòng truy cập các cặp môi trường chặt chẽ
Cho anh nghe đôi hàm của ngọc răng”

Nhưng khao khát gần gũi trong tình yêu của Xuân Diệu không đơn thuần là về thể xác Đó tuyệt nhiên không phải tình yêu tầm thường, dung tục như bao người hư ảo Khát khao lớn nhất của Xuân Diệu trong tình yêu là sự hòa hợp hợp về tâm hồn:

“Đôi mắt người yêu, khám phá !
Ôi trời, trụ trì của người yêu !
Ta thấy đâu sau sắc yêu kiều
Mà ta ngắt giữa đôi tay thất vọng
Dầu tin tưởng: chung một đời, một giấc mộng
Em là em, anh vẫn cứ là anh
It could not through Vạn lý trường thành
Hai vũ trụ chứa đầy bí mật”

Anh thường đau khổ vì tình yêu “vô biên và tuyệt đích” của mình gặp phải sự hờ hững của lòng người, không được đền đáp xứng đáng:

“Lòng anh là cơn mưa lũ
lòng em là lá khoai
Mưa mờ tha hồ rơi ngọc
Lá xanh không ướt đến da ngoài”

Cho n cn cái têi yêu đời, yêu ngườn nhiệt của xuân diệu cũng lại là một cái tôi ác chia, nhưng cuối cùng lại rơi vào thất vọng.

“Lòng kỹ nữ cũng buồn như biển lớn
line for own em meet phải lòng em”

Lựa chọn cùng, cái tôi Xuân Diệu dù biểu hiện dưới dạng thức giả nào cũng luôn nặng lòng với cuộc đời và con người, đó là một kẻ si tình cuồng nhiệt đến bồng bột của tác giả dành trọn cho cuộc đời trần thế. Xuân Diệu chỉ đơn giản là được sống một đời trần thế, được yêu đến tận cùng mà thôi.

Related Posts

Nghị luận: Cái mất đáng tiếc là thời gian. Cái mất đáng lo là cơ hội. Cái mất đáng buồn là niềm tin. Cái mất đáng sợ là tình người

Mất mát đáng tiếc là thời gian. Lo lắng mất mát là cơ hội. Một mất mát đáng buồn là niềm tin. Mất mát ghê gớm là…

Vẻ đẹp phong cách nhà Nho trong Bài ca ngất ngưởng của Nguyễn Công Trứ và Bài ca ngắn đi trên bãi cát của Cao Bá Quát.

Vẻ đẹp phong cách nhà Nho trong Bài ca ngất ngưởng của Nguyễn Công Trứ và Bài ca ngắn đi trên bãi cát của Cao Bá Quát….

Những lỗi thường bị trừ điểm trong bài làm văn của học sinh.

Những lỗi thường bị trừ điểm trong bài làm văn của học sinh. I. Những lỗi thường gặp trong bài làm văn của học sinh. 1. Lỗi…

Những lưu ý khi tiến hành làm bài văn nghị luận.

Những lưu ý khi viết luận văn. 1. Trước khi lên lớp học sinh phải phân tích đề. – Chỉ định định dạng tiêu đề. – Xác…

Cách làm bài văn nghị luận văn học không bị lạc đề.

Cách làm bài văn nghị luận văn học không bị lạc đề. A. Mở đầu. Trong khi làm bài văn nghị luận về tác phẩm văn học,…

Nghị luận: Thơ ca là cái đẹp đi tìm

tranh luận: thơ là vẻ đẹp được tìm kiếm. Một chuyên gia thẩm mỹ cho biết: Tất cả các thể chế chính trị đều qua đi, chỉ…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *