
Cảm nhận của nhà thơ về mùa xuân thôn quê trong bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ”
Mùa xuân là một trong những bài thơ hay nhất mọi thời đại. Trước sức sống xanh tươi của thế gian, lòng thi nhân cũng rạo rực. Với bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ”, Thanh Hải đã khiêm tốn đóng góp một mùa xuân kín đáo mà nghiêm trang vào kho tàng ấy. Đó cũng là tiếng lòng của ông dành cho mùa xuân của đất nước này và cho cuộc đời mà ông từng gắn bó, yêu thương.
Bài thơ này được viết vào tháng 11 năm 1980, đó là một mùa đông lạnh giá. Vì vậy, hình ảnh mùa xuân được miêu tả ở đây chính là mùa xuân trong lòng nhà thơ. Trước bệnh tật, cả khi đối mặt với cái chết, nhà thơ vẫn hướng tới mùa xuân tươi trẻ, tràn đầy sức sống, thể hiện một trái tim lạc quan yêu đời và một khao khát sống không sợ hãi.
Hình ảnh mùa xuân làm đẹp cho thơ bằng cuộc sống lao động và chiến đấu vẻ vang. Hai nhiệm vụ xây dựng và bảo vệ Tổ quốc không thể tách rời nhau. Họ mang mùa xuân đến với mọi miền đất nước:
mùa xuân của xạ thủ
Lộc đầy sau lưng
Shimoda Haruto
Lộc mở rộng ra đồng
mọi thứ đều vội vàng
Mọi thứ như náo động. “
Mùa xuân mang đến những nỗ lực mới và những hy vọng mới, là tiếng gọi của đất nước, quê hương của đổi thay và trưởng thành. Tiếng gọi khe khẽ của mùa xuân đánh thức lòng người, làm lòng người bừng lên trong không khí rạo rực của quê hương, cây cỏ theo người lính ra trận, tựa vai nhau, cùng người lao động hăng say trên đồng ruộng.
hình ảnh “Tuổi xuân tay súng Lộc đầy lưng” Làm ta nhớ đến những người lính ngày đêm cầm súng bảo vệ nền hòa bình mới hình thành, lưng trĩu cành lá. Những cành lá ấy mang lộc, mang cả mùa xuân của thiên nhiên cây cỏ. Từ “lộc” còn gợi cho người ta hình ảnh những người lính xông pha trận mạc, với sức sống của ước mơ dân tộc suốt một mùa xuân. Chính sức sống xanh ấy đã tiếp thêm sức mạnh, ý chí cho những người lính vươn xa, tiêu diệt quân thù. “Lộc” gợi một niềm tin mới về tương lai đất nước.Đó phải là một niềm tin vững chắc, lớn lao, bất biến
hình ảnh “Mùa xuân người ra đồng Lộc kéo dài ra đồng” Họ là những người nông dân cần cù gieo mầm sống, ươm mầm non trên cánh đồng quê hương. Từ “lộc” gợi cho ta hình ảnh những cánh đồng bát ngát rộng mở, đầu xuân những hạt giống đâm chồi non xanh tươi, báo hiệu một vụ mùa bội thu. “Lục” là sức sống, là tuổi trẻ, sức sống thanh xuân tươi mới đầy ước mơ và lý tưởng, đầy hoài bão và hoài bão của tuổi trẻ, sống động trong mỗi tâm hồn – tâm hồn người chiến sĩ. Dũng cảm, gan góc nơi bom đạn – tâm hồn của những người nông dân cần cù, hăng hái tăng vụ. “Lick” là thành quả của ngày hôm nay, nhưng cũng là niềm tin và hy vọng của ngày mai. Có thể nói, chính con người đã tạo nên mạch suối tự nhiên và sức sống của nông thôn. Có lẽ Thanh Hải đã viết những câu thơ này với tình yêu, niềm đam mê và niềm hứng khởi đối với cuộc sống trước mùa Xuân của Đất Trời.
Nhờ đó, hình ảnh mùa xuân dân tộc dần được mở rộng. Mới đầu chỉ gói gọn trên vai, nghĩa là lưng người lính, sau mở rộng ra cả một cánh đồng rộng lớn. Nhà thơ tin tưởng và tự hào vào tương lai tươi sáng của quê hương, dẫu phía trước còn nhiều gian nan, khó khăn. Đất nước được hình dung bằng những hình ảnh tương phản đẹp đẽ, đa nghĩa.
Vào mùa xuân, nhà thơ Thanh Hải đã xúc động trước vẻ đẹp của thiên nhiên, cảm nhận và tự hào về lịch sử 4000 năm của dân tộc này:
“Vương quốc bốn ngàn năm
công việc khó khăn
Tổ quốc như vì sao
đi trước. “
Bốn nghìn năm qua, Tổ quốc như người mẹ cần lao, cần cù, chịu thương chịu khó, thể hiện sự phồn vinh trường tồn của Tổ quốc. Để trường tồn, tấm gấm này thấm đẫm máu, mồ hôi và nước mắt của biết bao thế hệ, thấm đẫm năm tháng, trong những lúc thịnh cũng như lúc thăng trầm. Nhưng không trở ngại nào có thể làm khuất phục người dân Việt Nam. “Đất Nước Bốn Ngàn Năm” thể hiện niềm tự hào của nhà thơ về lịch sử anh hùng dân tộc và niềm tin tưởng vào tương lai.
Nhà thơ Thanh Hải đã dùng hai từ gợi cảm “ hối hả ” và “ xốn xang ” để cảm nhận mùa xuân nơi thôn quê. “Bắt” rất vội vã, khẩn trương, không ngừng nghỉ. “Hỗn độn” khiến chúng ta liên tưởng đến những âm thanh không ngừng vang vọng và trộn lẫn với nhau. Đây là tâm trạng của tác giả, là sự xao xuyến trong tâm hồn. Trái tim nhà thơ vang lên tiếng reo vui trước tinh thần hăng hái lao động của nhân dân, muốn xây dựng với những bước chân phấn khởi. Chính từ sự xáo trộn ấy, mùa xuân đất nước bừng lên. Tiếng xuân quê nghe tươi mát từ cuộc sống nhọc nhằn. Sức sống của đất nước, sức sống của dân tộc cũng được tạo ra từ tiếng người ra đồng cầm súng.
“Ngôi sao” Đó là nguồn sáng chói lọi và vẻ đẹp vĩnh hằng vượt thời gian và không gian. Ngôi sao cũng là hình ảnh sáng chói trên lá cờ Tổ quốc. Bằng cách này, tác giả Thanh Hải bày tỏ niềm tự hào của mình về nền nếp Việt Nam anh hùng và đẹp đẽ. Đất nước trường tồn, vũ trụ trường tồn, không bao giờ mất, không thế lực nào ngăn cản được. Tôi tin rằng đất nước và dân tộc ta cũng sẽ tỏa sáng như những vì sao trên hành trình đi tới tương lai rực rỡ và bên kia bến bờ hạnh phúc. Đó là ý chí, là quyết tâm, là niềm tin thép, là niềm tự hào, lạc quan của cả một dân tộc. Ngược lại, điều mà tác giả ca ngợi là một đất nước có bề dày lịch sử, có tương lai hào hùng, tươi sáng.
Ở vế thứ hai, trợ từ “shou” kết hợp với động từ “shang” thể hiện tư thế ngẩng cao đầu, dũng cảm tiến lên, vượt qua mọi khó khăn, tâm trạng nhà thơ lạc quan, tin tưởng, ca ngợi sức sống của quê hương, đất nước khi mùa xuân đến.
Ngay cả lúc yếu đuối nhất, chúng ta vẫn đánh mất đi nguồn sức sống tươi trẻ tuôn chảy trong lời ca. Đọc thơ Thanh Hải, điều người đọc trân trọng và yêu mến không chỉ là tấm lòng nghệ sĩ, mà còn là tình yêu quê hương đất nước.