Phân tích đoạn thơ sau: “Độc lập hành lang, gieo hạt từng bước…lại một bông đăng, dáng khá khả ái” (Đặng Thần Khang).
“Đứng trên ban công và lặng lẽ gieo hạt từng bước,
Ngồi bên màn thưa mời gọi một phen.
Giữ im lặng bên ngoài bức màn,
Có một ánh sáng trong bức màn?
Đèn có biết, như không biết,
Chẳng còn gì ngoài sự ngậm ngùi trong lòng.
Buồn không nói nên lời
Đèn và hình dễ thương quá! “
gợi ý bài tập về nhà:
1. Về tác giả và tác phẩm:
– Chinh phụ ngâm nguyên tác chữ Hán, Đặng Trần Côn sáng tác, bản Nôm hiện hành, nhiều lời bình do dịch giả Đoàn Thị Điểm.
——Tác phẩm ra đời trong xã hội phong kiến khoảng những năm 1640. Tác phẩm nói lên lòng căm thù chiến tranh phong kiến một cách phi nghĩa; đặc biệt thể hiện khát vọng về tình yêu và hạnh phúc.
——Phim nói lên tâm trạng cô đơn của kẻ chinh phu khi chồng ra trận, không tin tức, ngày về không biết.
2. Tâm trạng của người chinh phụ trong cảnh thanh vắng:
——Lo lắng chờ đợi: bí mật gieo hạt từng bước, đóng màn cuốn màn,…
– Luôn cảm thấy cô đơn: một mình bước qua hiên vắng, ngồi một mình trước ngọn đèn…; không gian nào cũng cô đơn, ngày cũng như đêm…
– Khát khao đồng cảm: oán vua mà không báo, soi đèn như vật, cảnh vật khắc khoải…
3. Nghệ thuật miêu tả tâm trạng:
– Cách liên tưởng, đan xen lặp đi lặp lại, bắc cầu… là một thủ pháp hát đặc biệt, dùng để diễn tả một tâm trạng buồn miên man, kéo dài bất tận: (ngoài/trong mành, trùm lên/ thác nước, v.v.) Đèn biết/đèn không biết, hoa/người, đèn biết/đèn không biết…)
– Câu cầu khiến kết hợp với câu hỏi tu từ: Đèn có biết không? / Là ngọn đèn biết mà không biết… thể hiện sự bồn chồn, khắc khoải…
—Âm nhạc như nhịp nhấp nhô của sóng biển, diễn tả sự biến hóa phong phú và tinh tế trong hoàn cảnh đơn độc của kẻ chinh phu.
4. Xếp loại:
——Lựa chọn miêu tả một cách sâu sắc và súc tích tâm trạng cô đơn, trống rỗng và buồn bã của kẻ chinh phục.
– Nghệ thuật trữ tình của Qiliu Wanqu, với thủ pháp tu từ linh hoạt, đặc biệt là các trích đoạn và cách hát của Qingfu, được coi là một kiểu mẫu của ngôn ngữ nghệ thuật. nghệ thuật Việt Nam.