Vẻ đẹp của thiên nhiên trong bài thơ “Nhật ký trong tù” (Hồ Chí Minh)
Thiên nhiên là đề tài muôn thuở của thơ ca. Từ xa xưa, trái tim của các nhà thơ đã rung động trước những cảnh đẹp của thiên nhiên và gửi gắm vào thơ ca, để lại những bài thơ tuyệt vời cho các thế hệ tương lai. Từ đó những câu ca dao về tình yêu, những câu ca dao về quê hương, thiên nhiên đã đi vào thơ ca, trong cuộc sống hàng ngày, quan sát thiên nhiên để rồi đánh thức những tình cảm sâu lắng, gửi gắm những câu hát yêu thương. Tình yêu, tình thân…thiên nhiên đi vào văn học cổ điển một cách rất độc đáo. Vẻ ngoài trang nghiêm và cao quý có “địa vị cao quý” (từ được sử dụng khi Taimai). Có lẽ vì thế mà trữ tình cổ điển đạt đến đỉnh cao.
khi đọc thơ nhật ký trong tùKhông khó để người đọc đánh giá tác giả đã dành cho thiên nhiên một vị trí khá đặc biệt. Tập thơ có nhiều bài viết về thiên nhiên như: Tao (sáng), Ngọ (trưa), Mơ (chiều), Tàu Lở (đi đường), Tao Giai (đi sớm), Dạ Lãnh (đêm lạnh). ), Sunset (Hoàng hôn), Shao Love (Chuyang), Triêu Cảnh (Buổi sáng), Phong cảnh (Đêm), Cảm giác mùa thu (Feel Autumn), Đêm thu (Đêm thu), Tình thiên (Thiên đường)…
Tỷ lệ tác phẩm lấy đề tài thiên nhiên quá lớn, ta có đủ lý do để chắc chắn rằng thiên nhiên đã trở thành đối tượng cảm nhận và miêu tả của tác giả trong “Nhật ký trong tù”.
Theo nhà văn Nguyễn Đình Mạnh: “Cảnh thiên nhiên trong thơ cổ thường được nhìn từ xa, từ trên cao, nhà thơ bao quát toàn cảnh dãy Anpơ Liucui vào tầm mắt của mình và ghi lại bằng một vài nét chấm phá đơn giản. chừa nhiều khoảng trống để gợi sự bao la của đất trời” (“Mấy vấn đề về phương pháp phân tích trong nghiên cứu thơ Hồ Chí Minh”, tr. 82). Qua bài thơ “Đầu Lâu” người đọc sẽ có cảm nhận sâu sắc hơn về điều này.
trốn thoát
Đánh vần:
Khai quật tài năng, che giấu chúng,
Giun sợ giun;
Hoàng hậu Cao Feng, người duy nhất của Đảng Chongsan,
Một di tích tuyệt vời của ký ức của thời gian.
Dịch thơ:
đi bộ trên đường
Tôi chỉ biết những khó khăn trên đường đi,
Núi là núi;
đến cuối núi,
Đến trong tầm nhìn của tất cả bọ nước non.
Một cách tự nhiên, không tả chi tiết, bút mực nhẹ nhàng, qua sự liên tưởng và đồng sáng tạo của người đọc, nó tái hiện cái hồn của thiên nhiên và sự may mắn: hình ảnh con người đi trước núi ngàn. Nhà thơ Hoàng Trung Thông so sánh bài thơ này với bài “Xuân lầu trên lầu” của Vương Chí Hoan đời Đường như sau:
Đã được một thời gian dài
Đánh vần:
Sơn áo choàng trắng,
Hoàng Hà đi vào hải lưu.
ham muốn thiên đàng,
Đôi cánh tốt nhất trong một thời gian dài.
Dịch thơ:
đi lên cầu thang đến thẩm phán
Mặt trời ló dạng sau dãy núi
Sông Hoàng Hà ra biển sâu
muốn nhìn xa ngàn dặm
Đi lên tầng khác.
Cùng Hồ Chí Minh trèo muôn trùng sông núi, nhìn bao quát. Đối với các nhà thơ Trung Quốc, nhìn xa vạn dặm và đi lên một bậc cao hơn không giống nhau. Một người phải leo núi vượt núi để đến đó, trong khi người kia chỉ cần đánh giá cao và tận hưởng. Vì vậy, tuy kế thừa những đề tài của thơ ca cổ điển, nhưng thiên nhiên trong thơ Hồ Chí Minh cũng có vẻ đẹp, thương hiệu riêng.Ngoài Shi Tao tiết lộ rằng khi ra tù, anh đã đọc các tác phẩm của Tan và học cách dán tranh
thơ Vừa ra tù học đảng núi Nó được sáng tác sau khi Hồ Chí Minh ra tù, tuy không nằm trong tuyển tập thơ nhưng nó có quan hệ mật thiết với tuyển tập thơ về mặt thể loại nên đã được đưa vào tuyển tập thơ khi xuất bản. . tập thơ. Và trong chương trình ngữ văn 12 cũ khi nói về Nhật ký trong tù thì có tác phẩm này. Vì vậy, trong đề tài này, chúng tôi lấy tác phẩm Tấn Chu ngục và khảo cứu Đường Sơn làm đối tượng nghiên cứu, cũng như các bài thơ khác trong tuyển tập này, người đọc cũng sẽ nhận thấy bức tranh thiên nhiên cũng được cảm nhận như vậy. loại như vậy.
Trong nhiều bài thơ viết về thiên nhiên, dù là thơ cổ điển hay Nhật ký trong tù của Hồ Chí Minh, có một bắt gặp là trăng thường được nhắc đến. Theo cách nói của ai đó, đó là “đặc biệt là ánh trăng”. Qua các tác phẩm sau ta sẽ thấy: “Ngắm trăng”, “Tết Trung thu”, “Tảo tảo”…
mặt trăng của hy vọng
Đánh vần:
Không có hoa và không có diệc trong tù
Thèm một chút hạt tiêu?
Minh Nguyệt đại diện khán giả
Nguyệt tham gia cổ vũ khán giả
Dịch thơ:
nhìn mặt trăng kìa
Trong tù không rượu không hoa,
Cảnh đẹp đêm nay khó có thể thờ ơ;
Ai nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ,
Trăng nhòm nhà thơ nhìn ra cửa.
Nếu nói rằng các nhà thơ cổ điển thường ngắm trăng trong khi uống trà, thì trong Nhật kí trong tù của Bác Hạ chỉ có một lần thấy trăng ở một vị trí “chưa từng thấy trong các bài thơ trước” (lời của Ngô Toàn Phương). Hoàn cảnh ngục tù – tay chân bị trói, chú “người trông trăng, trăng cũng trông người”.
Nguyễn Đăng Mạnh đã dùng những vần thơ ánh trăng cao tần để giải thích về ngoại hình, cho rằng có lẽ tâm hồn Á Đông phù hợp với vẻ đẹp trong sáng, dịu dàng và nét mặn mà kín đáo của nàng. treo?
Về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, thơ ca cổ điển, đặc biệt là thơ Đường, đặc biệt chú trọng đến sự chung sống hài hòa giữa con người và thiên nhiên. Trong trữ tình cổ điển, thiên nhiên không được coi là một vật thể có đời sống độc lập, tồn tại độc lập với con người mà thiên nhiên và con người là một thể thống nhất hữu cơ. Đọc cảnh chiều tà, ta nhận thấy:
đi tham quan
Đánh vần:
Đầy tớ gái được ơn nở hoa,
Hoa nở ngoài ý muốn;
Hương xuyên thấu cõi lý,
Hướng không hài lòng của các yếu tố phổi.
Dịch thơ:
cảnh buổi tối
Hoa hồng nở, hoa hồng rụng,
Hoa héo, hoa nở vô tình;
Hương hoa tràn ngập nhà tù,
Nói với tù nhân những bất bình của bạn.
Vạn vật trong cuộc sống luôn vận động theo quy luật vận động, và sự “nở” rồi “héo” của hoa hồng cũng nằm trong quy luật này. Nó cứ diễn ra trước “tai nạn” của tạo hóa. Chính vì “tai nạn” đó mà Hoa đã đến để bày tỏ “sự bất mãn” của mình trước những người tù Hồ Chí Minh. Ngửi hương hoa là chuyện bình thường, nhưng từ hương hoa người ta mới cảm nhận được cái “không muốn” của hoa, điều mà chỉ có thơ Hồ Chí Minh mới có được. Từ đây, ta thấy giữa con người và thiên nhiên không còn khoảng cách mà dường như họ đã hòa nhập trong một cảm giác thấu hiểu lẫn nhau, biết ta biết địch.
Viết về các chủ đề tự nhiên là quen thuộc và truyền thống. Trong sáng tạo văn học, quy luật kế thừa quá khứ và mở ra tương lai là quy luật. Tuy nhiên, với Nhật ký trong tù, chúng tôi có thể giải thích sự xuất hiện của vấn đề này như sau. Trước hết, thế giới trong nhà tù là một thế giới khép kín, nơi cái ác và bóng tối sẽ ngự trị, ai muốn vượt qua nó thì phải thoát ra khỏi nhà tù và trở về với sự tự do tự nhiên của đất trời. . Chính vì vậy tác giả Nhật ký trong tù đã dày công đưa thiên nhiên vào tác phẩm của mình.
Ngoài ra, theo quan niệm triết học của người Á Đông, thiên nhiên là đại vũ trụ, con người là tiểu vũ trụ. Có một mối quan hệ hài hòa giữa con người và vũ trụ – “tình cảm của con người”. Con người không thể sống cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài theo đúng nghĩa. Từ xa xưa, con người đã có nhu cầu sống hài hòa với thiên nhiên. Nhu cầu này vừa là tinh thần, vừa là vật chất, cao hơn nữa có thể nói là một nhu cầu văn hóa lớn của con người.
Tam Nguyên Yên Đổ xưa cũng có câu “song nguyệt chiếu vào”. Từ đó mới thấy, chính những bài thơ viết về thiên nhiên với khát vọng hướng ngoại đã giúp cho tác phẩm Nhật ký trong tù mang đậm nét văn hóa nhân văn. Chính từ những vần thơ về thiên nhiên ấy, người ta chạm đến những gì thuộc về bản chất của cuộc sống, bản chất của mỗi con người.