“Đi sâu vào hồn người ta sẽ gặp hồn nòi giống Và đi sâu vào hồn nòi giống ta sẽ gặp hồn chung của nhân loại Còn gì riêng tư hơn Truyện Kiều đối với Nguyễn Du và dân tộc Việt Nam ?Đó sẽ luôn là một câu chuyện ấm lòng bất kể màu da hay tuổi tác.” (Thời Trong Thơ – Hoài Thanh)
Bạn có bất cứ ý kiến?
Nhiệm vụ:
Văn học luôn phản ánh đời sống nhân dân. Ở đó người ta tìm thấy cuộc đời và số phận cụ thể, nhưng đồng thời cũng tìm thấy những giá trị phổ quát trong văn học. Một nền văn học xứng đáng là một nền văn học vừa cụ thể vừa phổ quát; đó là câu chuyện của một người, nhưng cũng là câu chuyện của một dân tộc và của toàn nhân loại.
Văn học là sự hợp lưu, thống nhất giữa tư tưởng của nhà văn với tư tưởng của dân tộc và nhân loại. Một tác phẩm văn học trở thành tiếng nói của cộng đồng, câu chuyện vượt thời gian, câu chuyện của mỗi cá nhân khi nó đề cập đến những vấn đề của con người, những câu hỏi cơ bản về bản chất của cuộc sống con người. Nói cách khác, một tác phẩm văn học chỉ thực sự có giá trị nếu nó chứa đựng những vấn đề cấp bách, cấp bách, mang tính bản chất của đời sống con người; tác phẩm phải có tầm tái hiện. Điều làm nên tác phẩm Tiểu sử Hoa kiều “Chuyện người ta” của Nguyễn Du là nó chứa đựng những giá trị nhân đạo sâu sắc, thiết thực, chân thực và có tính phổ quát.
Nhà phê bình Hoài Thanh đã dùng chính ngôn từ của mình để nhấn mạnh giá trị nhân đạo của tác phẩm văn học phải có một trình độ tư tưởng nhất định. Đó không chỉ là những câu chuyện nhà văn viết để viết mà trong đó luôn chứa đựng những tư tưởng, cảm xúc, những thông điệp thẩm mỹ, những tiếng lòng thầm kín về cuộc đời và con người.
Mỗi dân tộc đều có nền văn hóa và ngôn ngữ riêng, nhưng trong văn học, luôn có những câu chuyện mà mọi người đều có điểm chung. Vì đối tượng của văn học muôn đời là cuộc sống con người. Tác phẩm có thể trình bày theo cách này hay cách khác, nhưng nó luôn lấy vấn đề nhân sinh làm trung tâm. Tác phẩm văn học có giá trị lâu bền và ảnh hưởng đến nhân loại nếu nó giải quyết được những vấn đề của đời sống con người một cách sâu sắc, toàn diện và có tính tư tưởng.
“Hải ngoại kí” là một kiệt tác văn học và là niềm tự hào của dân tộc Việt Nam. Truyện Kiều đã trở thành di sản văn hóa phi vật thể quý báu của tân tộc, là nhân chứng cho sự giàu đẹp của tiếng Việt. “Hải ngoại tiểu sử” còn là “câu chuyện về tình cảm của con người không phân biệt màu da, tuổi tác”. Truyện Hoa kiều có những giá trị vượt biên giới và thời gian, là truyện của những con người bình thường. Bởi lẽ, tác phẩm là “cảm hứng về thân phận con người”. Một người gặp một người trong tác phẩm, một loại định mệnh, nhưng lại mang theo tình cảm của người bình thường.
Đọc tiểu sử của Hoa kiều, gặp gỡ bạn bè tri kỷ, cất tiếng ca ngợi vẻ đẹp, giá trị cao cả của con người. Con người là vẻ đẹp của một sáng tạo đáng chú ý. Ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên con người không chỉ là cảm hứng của Nguyễn Du mà còn là cảm hứng xuyên suốt của nhân dân: trong sử thi Hy Lạp, kịch Phục hưng, thơ Đường, v.v. Vì vậy, Ruan Du đã ca ngợi tài năng và tâm hồn của Cuiqiao và Du Hai trong các tác phẩm của mình là có ý thức đoàn kết và đồng cảm mạnh mẽ, tiếp nối truyền thống, dân tộc và nhân loại. Nguyễn Du coi hai chữ Thúy Kiều và Từ Hải là biểu tượng của tất cả những gì tốt đẹp, tinh hoa của con người.
Truyện Kiều phản ánh chân thực và đau xót tình cảnh con người bị hủy hoại, tủi nhục trong cuộc đời nghiệt ngã. Tiếng nói đau đớn của tác giả từ tác phẩm là tiếng “kêu ai oán”, tiếng kêu xé lòng cho những con người bị cuộc đời đày đọa, gieo rắc những tai ương, bất hạnh, đau khổ.
Cuộc đời 15 năm lênh đênh của Cuiqiao là sự lặn mất tăm của số phận con người trước vòng xoáy bạo lực của xã hội. Quãng thời gian đó, Joe chống chọi với số phận, bao nhiêu lần muốn đứng dậy làm người nhưng bao nhiêu lần bị người khác chà đạp, để rồi chìm sâu vào tủi nhục, đau đớn. Bất hạnh của Cuiqiao không chỉ là câu chuyện cuộc đời của một cô gái ở Gia Kinh thời nhà Minh, mà còn là số phận của những người bình thường.