Lê Quý Đôn nói “Thơ xuất phát từ trái tim”Ngô Thì Nhậm nhấn mạnh “Cho cây bút thần lay động hồn thơ”.Từ những nhận xét trên, hãy nêu vai trò của cảm xúc trong thơ.
Hướng dẫn bài tập về nhà:
1. Mô tả: (Hai câu này có nghĩa là gì?)
– Lê Quý Đôn (1726-1874) và Ngô Thì Nhậm (?-1803) là những vị Bắc Hồ học cao, tài cao, có nhiều cống hiến xuất sắc về văn thơ.
——Lê Quý Đôn nói: Thơ xuất phát từ tâm. “Trái tim” là thế giới nội tâm, tâm hồn, tình cảm, cảm xúc của nhà thơ, đầu là điểm xuất phát, là điểm bắt đầu. Lê Quý Đôn cho rằng thơ sinh ra từ tâm hồn, tình cảm của con người. Cảm xúc và tâm hồn là cái gốc của thơ ca.
– Ngô Thì Nhậm: Hãy chạm vào hồn thơ bằng cây bút thần. Chạm vào hồn thơ là tình cảm, cảm xúc của nhà thơ đạt đến cao độ, bằng ngòi bút thần, ngòi bút tài hoa. Ngô Thì Nhậm muốn nói: Sự rung động mạnh mẽ của người nghệ sĩ là yếu tố quan trọng để nét bút của họ sung mãn, thể hiện thần thái, tâm hồn của đối tượng trữ tình và làm ma sợ hãi.
——Hai câu bổ sung cho nhau và khẳng định vai trò của cảm xúc trong sáng tạo thơ ca: cảm xúc là khởi đầu của thơ ca, rung động mạnh mẽ là khởi điểm của sáng tạo nghệ thuật, là thời điểm xuất hiện. Thần của nhà thơ.
2. Nêu suy nghĩ về vai trò của cảm xúc trong thơ.
Cảm giác, cảm xúc là những nét cơ bản của thơ. Thơ không phải văn xuôi, thơ thuộc thể loại trữ tình, thơ dựa vào sự thể hiện thế giới nội tâm của nhà thơ trong suốt cuộc đời. “Ta nói trời xanh hôm nay nên thơ, nhưng phải làm thơ hay đọc thơ về trời xanh, chính lòng ta mang đến niềm vui và nỗi buồn. Chiều mưa phùn gợi nỗi nhớ thơ nhưng chính nỗi nhớ ấy lại gặp mưa phùn , muốn thì thầm những câu thơ không thành hình. (Nguyễn Đình Thạch). Bạch Cư Dị cũng nói: “Đối với thơ, tình là gốc, lời là cành, tiếng là hoa, nghĩa là quả..Thơ xuất phát từ trái tim. Không có tình yêu, thơ như cây không có rễ, thơ không thể là thơ vì ý thơ không thể đâm chồi nảy lộc. Tình yêu là nơi sinh ra thơ ca, luôn xanh tươi như cây đời.
——Cảm xúc trong bài thơ không thể là cảm xúc giả tạo, hời hợt, mơ hồ. Tình cảm giả dối sinh ra từ chết, tiếng hú lộn xộn và trống rỗng; tình cảm trong thơ phải chân thành và tự nhiên: “Thơ là tiếng nói trong sáng nhất của tình cảm con người” (với Tố Hữu) phải mạnh mẽ, sâu lắng. Một nhà thơ nên mang theo yêu và ghét, vui, giận, buồn và niềm vui đến cùng cực, và một trái tim mang theo ngàn trái tim. “Muốn làm cho người ta khóc trước tiên phải khóc, muốn làm cho người ta cười trước tiên phải cười” (Chế Lan Văn). Có lẽ vì thế mà Plato gọi thơ là “cảm hứng tâm linh”, còn Dirk Gavin gọi đó là ngọn lửa thần thánh.
– Nhà thơ làm thơ bày tỏ tình cảm với mọi người, tìm sự đồng cảm “Thơ là nói về sự đồng bộ. Thưa các đồng chí, đó là tiếng nói của ai đó với ai đó có sự đồng cảm trên cơ sở đồng ý, đồng ý.” (Gọi nhau). Thơ dựa trên ba âm thanh; thơ là từ trái tim đến trái tim. Vì vậy, cảm xúc trong thơ không thể là cảm xúc chung của cá nhân nhà thơ mà là cảm xúc xã hội. Nhà thơ phải rút ra nhịp đập của đám đông từ chính mình.
Có cảm xúc thôi chưa đủ là có thơ, mà tư duy về thơ chính là linh hồn của thơ. Vì vậy, người nghệ sĩ phải có tài thơ, có khả năng chuyển cảm xúc, tư tưởng thành lời, tức là có năng khiếu làm thơ. Không có sự nuôi dưỡng của tình yêu thì thi sĩ dù tài giỏi đến đâu cũng chỉ tạo nên một cái xác ngôn từ nằm bất động trên mặt giấy.Nhà thơ nổi tiếng thế giới Gott từng khuyên các nhà văn trẻ “Mang tin tức rằng thiên tài đang ở ngoài kia”.Chỉ khi nào trái tim nhà thơ “đập như dây đàn điên cuồng” thì ngòi bút mới thăng hoa, mới ngây ngất, thơ mới như lửa, gió. Người đọc lúc đó “không thấy thơ, chỉ thấy tình người” (với bạn), và những vần thơ sẽ còn mãi trong lòng họ.
Văn học thể hiện rõ điều này. Nhà thơ đời Đường Đỗ Phủ, chắt lọc từ nỗi khốn khổ đẫm máu của mình—một quan lại bị chiến tranh phong kiến đẩy đến tận chân trời Tây Nam ở vùng Quý Châu xa xôi, cảm nhận cảnh nghèo khổ của nhân dân—đã sáng tác nên những bài thơ trường tồn qua nhiều thế kỷ, hoài niệm còn đọng lại trong lòng trái tim người đọc:
“Nước mắt nối tiếp nước mắt xưa
Con đò gắn liền với tình quê”
Bạch Cư Dị và “Ai hơn người” Trước bóng dáng hào nhoáng của tài nữ đánh lừa bến Tầm Dương, có tu sĩ cưỡi trăng dạo chơi trần gian, Nguyễn Du đã sáng tạo nên kiệt tác Truyện Kiều – và hình tượng bất tử Vương Thúy Kiều vì tê dại trước nỗi đau của phụ nữ. Hoàng Cầm viết tác phẩm để đời “Qua sông Đuống” trong một đêm vì “Đối cảnh quê hương bị giặc tàn phá, tư tưởng chồng chất như núi”.
3. Tên gọi, chức năng và phần mở rộng:
——Quan điểm của Lê Quý Đôn và Ng Thì Nam về chức năng cảm xúc của thơ đã làm phong phú thêm kho tàng lý luận về thơ và là những chỉ dẫn, gợi ý rất quý báu cho người viết.
Nhà văn muốn cho ra đời những đứa con tinh thần khỏe mạnh, ngoan cường trong lòng người đọc, vượt qua sự suy tàn của thời gian thì phải vun đắp cho tình cảm, tâm hồn, tình cảm của họ trở nên phong phú, tinh tế hơn và phải tạo được nét độc đáo riêng. phong cách. Để làm được điều này, người ta phải sống hết mình, phát triển ý tưởng và phát triển con người.
Người tiếp nhận văn chương cũng phải có tâm hồn rộng mở, giàu cảm xúc, tình cảm v.v.
Mượn câu thơ vội vàng của Huyền Diệu mà nói rõ: tiêu chuẩn muôn đời của thơ là tình.
Nghị luận: Thơ là biểu hiện đẹp đẽ của con người và thời đại (Hồng Hồng)