Vẻ đẹp của đoàn thuyền đánh cá Huy Cận ra khơi
thơ tàu đánh cá Huệ Cẩn viết vào giữa năm 1958, khi kháng chiến chống Pháp kết thúc thắng lợi, miền Bắc được giải phóng, cuộc sống mới bắt đầu xây dựng, nhà thơ vào vùng mỏ Quảng Ninh khảo sát thực tế. Trong bài thơ này có hai nguồn cảm hứng lớn, song hành, hài hòa, quyện vào nhau. Đó là một sự mặc khải về bản chất của vũ trụ, và nó là một sự mặc khải cho những ai đang tham gia vào công việc của một cuộc sống mới. Thời gian của bài thơ là nhịp điệu tuần hoàn của vũ trụ (từ hoàng hôn đến bình minh) và thời gian hoạt động của đoàn thuyền đánh cá (từ ra khơi đến trở về). Không gian thơ là một không gian bao la, tráng lệ, có trời, có biển, có trăng sao, có sóng, có gió; đó cũng là không gian của cảnh lao động.
Huy Cận đã miêu tả một khung cảnh không-thời gian ấn tượng: một không gian bao la có trời, có biển, có trăng, có sao, có mây và có gió. Thời gian là nhịp điệu tuần hoàn của vũ trụ từ hoàng hôn đến bình minh, cũng là lúc đoàn thuyền đánh cá ra khơi và trở về: mặt trời lặn, trời đất đi vào đêm, trăng lên. , đêm thở, sao lăn… rồi sao mờ, mặt trời nhô lên khỏi mặt biển cho một ngày mới. Thời gian làm việc của đội tàu đánh cá là nhịp điệu chu kỳ tự nhiên của vũ trụ.
Mở đầu bài thơ, trong cảnh đoàn thuyền ra khơi đánh cá, ta nghe thấy giọng hò khoan thai, hùng tráng của bài “Đồng xưa”. Hoàng hôn rực rỡ, hùng vĩ và tràn đầy sức sống:
“Mặt trời như lửa rơi xuống biển
Sóng đã cài then rồi đêm sập cửa”
Huy Cận miêu tả chân thực sự chuyển mình của ngày và đêm khiến cho cảnh biển về đêm thật đẹp, hùng vĩ, tráng lệ như một câu chuyện thần thoại, đồng thời gợi sự gần gũi của ngôi nhà thân thuộc và sự yên bình của ngư dân. Mặt trời lộng lẫy từ từ rơi xuống biển với vẻ rực rỡ lạ thường. Có thể nói đây là một trong những điểm tham quan ngoạn mục nhất trong vũ trụ. Cảm giác như cả đại dương sẽ bị đun sôi bởi sức nóng của nó. Những đợt sóng cuộn lan về phía cổng bầu trời đêm như tia chớp. Màn đêm buông xuống, kết thúc hành trình của cỗ máy thời gian. Sự nhân hóa tài tình làm cho không gian trở nên sống động và chứa đựng cảm xúc mạnh mẽ.
Sự mở ra của đêm khép lại không gian của ngày. Trong vũ trụ, đất trời tưởng chừng như đứng yên, nhưng thay vào đó, con người lao vào công việc:
“Đoàn tàu cá lại ra khơi,
Gió hát và căng buồm dọc theo bờ biển.”
Hai câu thơ này cho ta hình dung cả một đoàn thuyền chứ không có một con thuyền nào ra khơi. Từ “lại” diễn tả những công việc quen thuộc, hàng ngày. Nó gợi lên sự chủ động, nhiệt tình, tình yêu và niềm tin vào công việc của một người. “Ra khơi một lần nữa” Hứa hẹn chuyến ra khơi sẽ an toàn, thắng lợi và mang về nhiều tôm cá. Những câu thơ chứa đựng tinh thần hăng hái của con người, sẵn sàng vượt qua khó khăn thử thách, tiến tới thành công.
Ở đây tác giả thực hiện một hình ảnh ẩn dụ độc đáo: “cra khơi và ca hát”, Biến hư cấu thành hiện thực, thể hiện sự oai hùng của hạm đội và niềm vui, sức mạnh của những người thợ biển, làm chủ cuộc đời chinh phục biển cả.
Đoạn thơ ca ngợi vẻ đẹp thiên nhiên của biển cả, đất nước và sự giàu có qua miêu tả đoàn thuyền đánh cá của ngư dân vùng biển Hạ Long; ca ngợi tinh thần hăng hái của những người lao động mới được giải phóng muốn làm chủ công việc, cuộc đời, đất nước của mình. , và tình yêu của họ dành cho công việc:
“Học làm ông chủ, học làm thợ xây
Dám vươn tới và thống trị thiên nhiên! “