
Nguyễn Đình Thi nhận xét: “Nếu chúng ta dùng từ ‘xây dựng’, chúng ta có thể gọi tiểu thuyết gia là ‘thần’ một chút, và viết tiểu thuyết là tạo ra một thế giới.”
Hãy sử dụng tiểu thuyết “Số đỏ” của Ngô Trùng Phong để làm sáng tỏ quan điểm trên
1. Mô tả:
– Bài phê bình của Nguyễn Đình Thi đánh giá cao, nhưng rất chân thật về công việc viết tiểu thuyết.
– “Hóa chất”: Cách hiểu phổ biến là danh hiệu của sự tồn tại siêu nhiên, tức là Thượng đế, người đã tạo ra thế giới tự nhiên. Cách gọi này thường gắn với đời sống tâm linh, thể hiện sự kính trọng, ngưỡng mộ.
– Theo lời của Nguyễn Đình Thi, “Công việc” Nhỏ nói đến tài năng sáng tạo của tác giả trong từng tiểu thuyết. Đây là sự so sánh mới mẻ, độc đáo nhưng chính xác về đóng góp của các nghệ sĩ thực thụ.
– Nếu bạn nghĩ các tiểu thuyết gia là “Công việc” Khi tôi còn nhỏ, thế giới nghệ thuật do người nghệ sĩ đó tạo ra xứng đáng là một thế giới thu nhỏ. Vì tiểu thuyết là thể loại tự sự phản ánh thế giới khách quan trên diện rộng. Thế giới của tiểu thuyết càng phong phú, nhà văn càng có tính hiện thực.
—— Lời bình luận của Ruan Dingshi tóm tắt một quy luật sáng tạo nghệ thuật: tiểu thuyết gia viết dựa trên quan sát và trải nghiệm thực tế, đồng thời đưa các mô hình thu nhỏ của thế giới khách quan vào tác phẩm của mình. Đây là yêu cầu của sáng tạo nghệ thuật thực sự.
2. Chứng minh và bình luận:
* Tiểu thuyết Số đỏ và tài năng của “nghệ sĩ biến hình” Ngô Trung Phong:
“Số đỏ” là tác phẩm xuất sắc của dòng văn học hiện thực 1930 – 1945, tiêu biểu cho tài năng nghệ thuật của nhà văn Ngô Trung Phong.
——Tiểu thuyết “Số đỏ” là một mẫu mực đầy đủ và sinh động về hiện thực đời sống xã hội thành thị và những điều phi lý của nó đầu thế kỷ 20 trong giai cấp tư sản Việt Nam: nét đặc sắc của tác phẩm là lối sống đạo đức giả, sa đọa của tầng lớp tư sản thành thị. Một xã hội tồi tệ, vô nghĩa.
– Với những con số đỏ, Vũ Trọng Phụng chứng minh bàn tay tồn tại “Công việc” Khi xây dựng một thế giới tiểu thuyết đồ sộ với hơn 30 nhân vật, tác phẩm đã tận dụng vô số hành động và mâu thuẫn trớ trêu để phê phán, tố cáo hiện thực xã hội thối nát, giả dối.
* Đoạn trích hồi thứ mười lăm tiểu thuyết “Hạnh phúc của một gia đình bi kịch” giống như một cảnh nhỏ trong một vở hài kịch dài tập của Ngô Trung Phong.
– Đoạn trích là một sân khấu hài mà các nhân vật đều có chỗ diễn, thậm chí thể hiện tốt tính cách riêng của mình. Đám tang ông cố là dịp để bạn bè ông cháu khoe những trò lố bịch, nơi diễn ra công việc nhơ nhớp của kẻ tham lam. (Bằng chứng bà Tuyết, hài ông Tư Tấn, và nhất là vụ ông Phan làm ăn với Hongfaxuan…)
– Các đoạn trích chỉ là một phần của cả một chương tiểu thuyết, nhưng có sức khái quát, tổng hợp hiện thực trên diện rộng: toàn bộ xã hội thành thị xuất hiện trọn vẹn trong đám tang, đủ loại người, đủ loại. Ngoại hình (hình ảnh chứng minh) Những người tham dự tang lễ: Ngoài những người trong gia đình Hong Gaozu, còn có một nhóm các cô gái thanh lịch với đôi tai to và các loại huy chương, nhưng họ đều là những người có đạo đức giả, ít học. . . )
– Vũ Trọng Phụng tạo ra những chân dung trào phúng mang tính cá nhân sâu sắc nhưng vẫn có sức ảnh hưởng toàn dân (bằng chứng là các nhân vật cụ cố Hồng, Xuân tóc đỏ, cụ Phan cắm sừng…)
– Yếu tố nghệ thuật đặc sắc: lối văn trào phúng, lối văn cường điệu, giọng điệu linh hoạt, thủ pháp điện ảnh…
3. Đánh giá:
Ngô Trung Phong đã có những đóng góp to lớn cho sự hình thành và phát triển của tiểu thuyết hiện đại.Ông từng nói rằng một cuốn tiểu thuyết phải “đời thực”.
——Từ sự trình bày của Ruan Dingshi, yêu cầu các tiểu thuyết gia hãy tiếp nhận bài học về vẻ đẹp của thế giới nghệ thuật được tạo ra trong tiểu thuyết: không sao chép hiện thực, phản ánh cuộc sống một chiều mà các nghệ sĩ phải luôn nghĩ đến, không ngừng sáng tạo và đổi mới, và nhận ra rằng cuộc sống là rộng lớn, bao gồm nhưng không lặp đi lặp lại.
tham khảo: