Cảm nhận tình yêu quê hương tha thiết của nhà thơ qua hai câu thơ: Rừng cho hoa… tấm lòng (Nói với con – Y phương)

ảo thuật

Cảm nhận tình yêu quê hương của nhà thơ qua hai dòng thơ: rừng hoa…trái tim (nói với em – Y Phương)

Quê hương là biểu tượng thiêng liêng nhất trong đời sống tình cảm của mỗi người. Đính kèm hai câu: “Rừng hoa. Con đường của trái tim”Nhà thơ Y Phương ngầm thể hiện tình yêu đất nước và lòng biết ơn vô bờ bến với những gì đất nước ban tặng cho mọi người.

Y Phương là nhà thơ người Thái Lan. Thơ ông thể hiện tâm hồn giản dị, mạnh mẽ, trong sáng và lối suy nghĩ giàu hình ảnh của người sơn cước. Nhà thơ bộc bạch nỗi lòng của mình và động viên chính mình từ những hiểu biết khó khăn trong cuộc sống của những người đồng đội, đồng thời cũng nhắn nhủ những người con trai, con gái của mình phải yêu quê hương, tìm về cội nguồn.

Đối với Y Phương, quê hương là nơi khởi nguồn của mỗi người. Tổ quốc nuôi dưỡng và bảo vệ con người. Tổ quốc luôn trìu mến, bao dung và luôn trung thành với con người.

bằng cách nhân hóa “rừng”“đường”, bằng cách ám chỉ “Đưa cho”, Y Phương đề cao ý nghĩa tình cảm thiêng liêng. Nhà là thứ quý giá mà mỗi người không thể không có trong hành trình cuộc đời.

Với người miền núi, rừng là nhà, là cha mẹ, là nguồn che chở. Trước hết, khu rừng rất rộng lớn, ẩn chứa trong đó là nguồn sức mạnh vô tận, huyền bí và linh thiêng. Từ lâu người ta đã biết trân trọng và bảo vệ rừng xanh. Rừng đi vào đời sống tâm linh và trở thành thần hộ mệnh của người dân. Con người luôn dựa vào nguồn sức mạnh này để sống, tin tưởng và hướng tới tương lai.

Tham Khảo Thêm:  Làm sáng tỏ ý kiến "Tác phẩm nghệ thuật thực sự bao giờ cũng làm cho độc giả sửng sốt bởi tính chân thực, tính tự nhiên, tính đúng đắn, tính thực tế đến mức khi đọc nó, bất giác ta tin tưởng sâu sắc rằng: Tất cả những gì được kể trong đó đều diễn ra đúng như thế chứ không thể khác được" (Biê-lin-xki)

Rừng cung cấp cho con người nguồn sống vô tận. Con người cần gì, rừng sẽ cung cấp cho con người một cách công bằng và không bao giờ ích kỷ. Có thể nói, hàng nghìn năm qua, phương thức sản xuất còn lạc hậu, kém hiệu quả, sự tồn tại và phát triển của người dân miền núi vẫn chủ yếu dựa vào tài nguyên rừng. Trong đời sống con người, rừng luôn hiện diện qua mái lá, cây cối, cột nhà, măng tươi, rau rừng, thú rừng, v.v. Bảo vệ rừng là bảo vệ nguồn sống, bảo vệ sự sống của chính chúng ta.

Rừng còn là nơi con người trút bầu tâm sự, giãi bày nỗi niềm hay suy nghĩ về những buồn vui trong cuộc sống. Lá xanh lấp lánh, chim hót, nước róc rách, là bạn, là anh chị em của con người. Với người miền núi, mọi thứ đều là gia đình và không có khoảng cách.

Rừng không chỉ che chở, nuôi dưỡng con người mà còn đón nhận họ khi họ kết thúc cuộc đời trở về với cõi bao la vĩnh hằng. Họ trở về với rừng, với thiên nhiên kỳ vĩ. Khu rừng không bao giờ từ chối họ.

Mỗi người sinh ra ở quê hương đều nhận được nhiều điều tốt đẹp từ làng quê, quê hương. Quê hương vun đắp cho con người những giá trị tinh thần cao quý: tình yêu quê hương, tình làng nghĩa xóm, tình gia đình sâu nặng, tình yêu thiên nhiên, yêu đất nước, yêu con người…

Tham Khảo Thêm:  Nghị luận: "Hi vọng được tìm thấy trong mỗi chúng ta và nó có thể mang ánh sáng vào những nơi tăm tối nhất".

Tổ quốc là điểm tựa vững chắc của con người trong mọi hoàn cảnh, là nguồn cảm hứng, nguồn động lực, là mục tiêu để con người phấn đấu. Chúng ta có thể tách dân ra khỏi Tổ quốc, nhưng chúng ta không bao giờ có thể tách Tổ quốc ra khỏi nhân dân. Không ai có thể đánh cắp tình yêu đất nước của người khác trừ khi chính họ muốn làm như vậy.

Những người xa xứ chối bỏ cội nguồn, quê hương, chạy theo hư danh chỉ trích quê nghèo, quay lưng lại với quê hương. Ai quên quê hương là đánh mất chính mình, đánh mất giá trị đích thực của cuộc sống, đánh mất cả tương lai. Không có Tổ quốc, con người trở nên vô nghĩa. Vì vậy cần phải có trách nhiệm với Tổ quốc. Tiếp nối những truyền thống tốt đẹp của quê hương, trân trọng và yêu quý những gì thuộc về quê hương, đất nước.

Quê hương không chỉ là một vấn đề lớn. Quê hương còn là nơi cất giữ những kỉ niệm nhỏ bé nhưng quý giá. Đôi khi quê hương không thể chịu đựng được những khó khăn của quá khứ. Tuy nhiên, dù thế nào đi chăng nữa thì quê hương vẫn là nơi đẹp đẽ nhất đối với mỗi người. Nhà thơ Y Phương gửi gắm tình cảm ấy một cách dịu dàng bằng một vần thơ gợi cảm, phổ biến.

Chủ đề liên quan:

Tham Khảo Thêm:  Nghị luận: Nghệ thuật là lĩnh vực của cái độc đáo, vì vậy nó đòi hỏi người sáng tác phải có phong cách nổi bật, tức là có nét gì đó rất riêng, mới lạ thể hiện trong tác phẩm của mình. Hãy phân tích nét đặc sắc trong truyện ngắn Chí Phèo của nhà văn Nam Cao để làm rõ ý kiến trên.

Related Posts

Nghị luận: Cái mất đáng tiếc là thời gian. Cái mất đáng lo là cơ hội. Cái mất đáng buồn là niềm tin. Cái mất đáng sợ là tình người

Mất mát đáng tiếc là thời gian. Lo lắng mất mát là cơ hội. Một mất mát đáng buồn là niềm tin. Mất mát ghê gớm là…

Vẻ đẹp phong cách nhà Nho trong Bài ca ngất ngưởng của Nguyễn Công Trứ và Bài ca ngắn đi trên bãi cát của Cao Bá Quát.

Vẻ đẹp phong cách nhà Nho trong Bài ca ngất ngưởng của Nguyễn Công Trứ và Bài ca ngắn đi trên bãi cát của Cao Bá Quát….

Những lỗi thường bị trừ điểm trong bài làm văn của học sinh.

Những lỗi thường bị trừ điểm trong bài làm văn của học sinh. I. Những lỗi thường gặp trong bài làm văn của học sinh. 1. Lỗi…

Những lưu ý khi tiến hành làm bài văn nghị luận.

Những lưu ý khi viết luận văn. 1. Trước khi lên lớp học sinh phải phân tích đề. – Chỉ định định dạng tiêu đề. – Xác…

Cách làm bài văn nghị luận văn học không bị lạc đề.

Cách làm bài văn nghị luận văn học không bị lạc đề. A. Mở đầu. Trong khi làm bài văn nghị luận về tác phẩm văn học,…

Nghị luận: Thơ ca là cái đẹp đi tìm

tranh luận: thơ là vẻ đẹp được tìm kiếm. Một chuyên gia thẩm mỹ cho biết: Tất cả các thể chế chính trị đều qua đi, chỉ…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *